Kiến thức

“Mẹ là người rời bàn ăn cuối cùng và ăn những gì còn lại”, sự vĩ đại của người phụ nữ đôi khi nằm ở những điều tưởng chừng rất nhỏ bé

Thu Sa 24/05/2025 19:15

Không ai bắt mẹ phải ăn sau, không ai yêu cầu mẹ phải dọn dẹp. Nhưng qua năm tháng, mẹ luôn là người ngồi cuối cùng vào bàn và ăn phần cơm còn lại sau tất cả.

Một hình ảnh quá đỗi quen thuộc trong nhiều gia đình Việt đến mức ta quên mất rằng nó không đơn thuần là một thói quen, mà là một kiểu sống: âm thầm, nhẫn nại, và luôn để mình đứng sau mọi ưu tiên.

gia dinh Viet nguoi me
Mẹ không than, không đòi hỏi, không phản ứng – nhưng không có nghĩa là mẹ không mỏi, không tủi, không cần ai đó nhìn thấy

Bữa cơm của mẹ luôn bắt đầu sau tất cả

Trong ký ức của rất nhiều người, bữa cơm gia đình luôn bắt đầu bằng hình ảnh bố ngồi trước, con ngồi giữa, mẹ tất bật bê bát canh, rót nước, xới thêm cơm. Khi mọi người đã ổn định, mẹ mới lặng lẽ ngồi xuống. Không nói nhiều, không kêu mệt, mẹ như một phần “hậu cần” tự nhiên của bữa ăn.

Điều đặc biệt là không ai giao cho mẹ vai trò đó. Không văn bản nào quy định mẹ phải ngồi sau cùng. Nhưng chính vì không ai yêu cầu, nên cũng… không ai cản mẹ làm vậy.

Và rồi, nó trở thành mặc định, mẹ ăn chậm hơn, ít hơn, và thường chỉ ăn những gì còn lại. Khi con đã no, bố đã rời bàn, thì mẹ mới gắp cho mình vài món nguội lạnh, vét thêm một ít canh thừa.

Không ai nghĩ mẹ thiệt. Nhưng đó là sự thiệt điển hình của một người phụ nữ coi việc sống sau mọi người là điều hiển nhiên.

Ăn những gì còn lại và sống với những ưu tiên sau cùng

Câu chuyện bữa cơm không chỉ là chuyện ăn uống. Nó phản ánh một cơ chế “tự giảm giá bản thân” mà nhiều người mẹ, người vợ mang theo trong cách sống hàng ngày.

Mẹ có thể là người nấu cả mâm cơm, nhưng sẽ ăn phần ít nhất. Mẹ có thể là người kiếm tiền, nhưng mặc chiếc áo cũ nhiều năm. Mẹ có thể thức khuya vì con, dậy sớm vì nhà nhưng rất hiếm khi mua gì đó cho bản thân mà không đắn đo.

Cách sống ấy không hẳn là bị ép buộc. Nó là kết quả của một nền văn hóa trọng hy sinh, đề cao sự cam chịu và thường “gắn” giá trị người phụ nữ vào việc cô ấy có thể nhường nhịn bao nhiêu.

Nhưng cũng chính vì thế, nhiều người mẹ không có cơ hội đặt mình vào vị trí trung tâm trong chính cuộc đời mình. Mẹ sống vì gia đình đúng. Nhưng cũng sống bên lề cảm xúc cá nhân.

Khi mẹ im lặng, không có nghĩa là mẹ không cần gì cả

Điều nguy hiểm nhất trong thói quen “ăn sau, sống sau” ấy là lâu dần, mọi người xung quanh cũng coi đó là lẽ thường. Không ai còn hỏi mẹ thích ăn gì. Không ai để dành miếng ngon cuối cùng. Không ai nghĩ đến việc rửa bát thay mẹ bởi “mẹ vẫn luôn làm mà”.

Cái im lặng của mẹ dần biến thành một sự tàng hình trong cảm xúc gia đình. Mẹ không than, không đòi hỏi, không phản ứng – nhưng không có nghĩa là mẹ không mỏi, không tủi, không cần ai đó nhìn thấy.

Có lẽ điều mẹ cần không phải là ngồi xuống ăn trước mọi người, mà là được nhường một miếng chả ngon như một cách lặng lẽ để nói: “Con thấy mẹ rồi.”

Có thể thấy, mẹ là người rời bàn ăn cuối cùng không phải vì mẹ chậm đói, mà vì mẹ quen nhường. Nhưng trong những gì mẹ để lại sau cùng, có khi là phần ngon nhất của đồ ăn và cả phần lặng nhất của trái tim.

      Nổi bật
          Mới nhất
          “Mẹ là người rời bàn ăn cuối cùng và ăn những gì còn lại”, sự vĩ đại của người phụ nữ đôi khi nằm ở những điều tưởng chừng rất nhỏ bé
          • Mặc định

          POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO