Tôi đã chạm đến “viên ngọc ngủ quên” giữa miền Trung: Rừng sau lưng, biển trước mặt, còn lòng thì nhẹ tênh
Nằm lặng lẽ giữa rừng và biển, “viên ngọc ngủ quên” ấy không có sóng điện thoại, không dịch vụ du lịch – chỉ có gió, trời và cảm giác được sống thật chậm
Leo lên một đỉnh đá, thấy mình nhỏ bé giữa đại dương
Tôi đến Mũi Trèo – Quảng Trị sau chuyến xe vòng vèo qua Cửa Tùng, địa đạo Vĩnh Mốc, và đoạn đường đất đá dăm xuyên qua rừng. Dưới ánh nắng miền Trung gắt gao, tôi cứ tưởng đã lạc đường. Nhưng khi bước chân ra khỏi lối mòn cuối cùng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi nín thở.

Mũi Trèo – một mỏm đá cao gần 40m so với mặt biển, vươn mình ra đại dương, nơi bạn có thể thu vào tầm mắt cả một dải biển xanh rì, rừng thông rì rào và chân trời xa tít. Tôi đứng trên vách đá, gió thổi lồng lộng, sóng biển dưới chân trắng xóa. Không một tiếng động thành thị nào len lỏi tới đây, chỉ còn tôi, gió và biển.
Tôi hiểu vì sao giới trẻ lại mê nơi này đến vậy. Không chỉ để “check-in” sống ảo, mà còn vì cái cảm giác tự do tuyệt đối, như thể mọi ưu phiền bị gió cuốn đi.
Đêm Mũi Trèo – ánh lửa, tiếng sóng và ký ức khó quên
Tôi và nhóm bạn chọn cắm trại qua đêm tại Mũi Trèo. Lều dựng bên mép rừng, bếp củi cháy lách tách, ánh hoàng hôn nhuộm tím cả bầu trời. Chúng tôi cùng nhau nướng cá, đốt lửa, nói cười rôm rả giữa không gian mênh mông của rừng và biển.
Đêm xuống, trời đầy sao. Tôi nằm trong túi ngủ, lắng nghe tiếng sóng dội vào vách đá, tiếng côn trùng rì rầm. Cảm giác ấy – ngủ giữa thiên nhiên hoang sơ, không mạng, không đèn đường – quý giá đến lạ.
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy từ 5h để ngắm bình minh trên biển. Ánh nắng đầu tiên dọi xuống mặt nước, bãi đá ánh lên màu hổ phách. Mỗi tia sáng như xua tan mọi mỏi mệt. Mũi Trèo lúc ấy, trong veo như giấc mơ.

Tôi đã đi và muốn quay lại – không chỉ vì cảnh đẹp
Rời Mũi Trèo, tôi ghé qua Mũi Lay – nơi có ngọn hải đăng Mũi Lay cao vút đứng sừng sững giữa ghềnh đá. Từ đây, tôi phóng tầm mắt về phía biển khơi, thấy những con tàu nhỏ bé như chấm trắng trôi trên nền xanh bất tận.
Tôi kết thúc hành trình tại bãi biển Cửa Tùng – nơi cát trắng mịn màng và hải sản tươi ngon níu chân bao du khách. Tôi gọi một đĩa ốc móng tay xào tỏi, ngồi bên quán nhỏ ven biển, lòng nhẹ tênh.
Mũi Trèo không phải là điểm đến phổ biến. Nó chưa có resort, không nhiều dịch vụ, nhưng chính điều đó khiến tôi yêu nơi này. Bởi ở đây, tôi được sống chậm, được hòa vào thiên nhiên và được thấy mình đang sống – trọn vẹn.