Ở tuổi xế chiều, người nông dân Tây Ninh mở "khu vườn cổ tích" giữa lòng phố, thu về thứ quý hơn cả tiền
Dù không xuất thân từ nông dân chuyên nghiệp, người thầy giáo Tây Ninh đã tạo nên một không gian gần gũi, gìn giữ mảng xanh trong đô thị đang phát triển.
Từ bục giảng đến mảnh vườn dâu
Năm 2010, sau nhiều năm đứng lớp, thầy giáo Hải quyết định rời bục giảng để sống gần gũi với thiên nhiên bằng cách làm vườn. Mảnh đất tại khu phố Lộc Chánh, phường Lộc Hưng, thị xã Trảng Bàng, tỉnh Tây Ninh – vốn là nơi hoang sơ bắt đầu hồi sinh từ những cây dâu da đầu tiên được người thân tặng. Với kinh nghiệm làm vườn từ nhỏ, thầy Hải không cảm thấy bỡ ngỡ. Ông bắt tay vào trồng, chăm sóc từng gốc cây bằng chính đôi tay và sự tận tụy của mình.

Sau bốn năm, những cây dâu bắt đầu ra quả. Ban đầu, khu vườn chỉ là nơi để thư giãn tuổi già, nhưng tiếng lành đồn xa, bạn bè, học trò cũ tìm về thăm. Từ đó, “vườn dâu thầy Hải” dần trở thành điểm đến quen thuộc mỗi mùa dâu chín.
Vườn hiện có 48 gốc dâu da, gồm cả giống dâu ta và dâu xiêm, trái mọc thành từng chùm, vỏ căng bóng, vị ngọt chua nhẹ nhàng. Vào mùa rộ, vườn dâu trở nên rực rỡ và đặc biệt thu hút giới trẻ tới chụp hình, thư giãn. Mỗi mùa, vườn có thể thu hoạch khoảng 10 tấn trái, chủ yếu phục vụ khách tới ăn tại chỗ, chụp ảnh và mua mang về.
Làm vườn như một hành trình sống
Mỗi năm, mùa dâu kéo dài khoảng hai tháng, từ cuối tháng Tư đến đầu tháng Sáu. Đây cũng là thời điểm vườn đón nhiều khách nhất. Ban đầu thầy Hải thu phí theo lượt, bao ăn tại chỗ, nhưng sau này, ông chọn cách mở cửa tự do, chỉ tính phí khi khách hái trái mang về.

Điều đặc biệt là toàn bộ công việc chăm sóc vườn đều do một tay thầy đảm đương, từ cắt tỉa, làm cỏ, bón phân, tưới nước đến canh thời điểm “làm trái”. Tuổi ngoài 70, nhưng ngày nào thầy cũng ra vườn, bởi theo ông: “Làm vườn có vận động, thấy người khỏe ra.”
Với thầy Hải, làm vườn không khác mấy với dạy học. Ông chia sẻ: “Thầy giáo dạy học phải quan sát, uốn nắn từng học trò. Làm vườn cũng thế, phải để ý từng thân cây, điều chỉnh phân bón, nước tưới để chúng phát triển tốt nhất.” Mỗi cây trong vườn, ông đều nhớ rõ: cây nào trái sớm, cây nào từng bị sâu đục thân, cây nào cho sản lượng cao. Sự gắn bó ấy không đơn thuần là trồng trọt, mà là một hành trình sống cùng cây trái, hòa mình vào tự nhiên.
Điểm đến thân quen giữa đô thị hóa
Trảng Bàng đang đô thị hóa nhanh chóng, khiến không gian xanh, địa điểm thư giãn cho gia đình và nhóm bạn trở nên hiếm hoi. Trong bối cảnh ấy, vườn dâu của thầy Hải là một khoảng lặng xanh hiếm hoi còn sót lại. Nơi đây không có dịch vụ du lịch chuyên nghiệp, không check-in sang trọng, nhưng lại níu chân người bởi không khí bình yên, trái ngọt và sự thân thiện của người nông dân làm vườn.

Khách đến vườn không chỉ để hái dâu hay chụp ảnh, mà còn để nghe thầy kể chuyện – những câu chuyện đời thường gắn với từng gốc cây, từng mùa trái chín. Đó là mối dây gắn kết đặc biệt giữa con người và cây trái, giữa thiên nhiên và ký ức, giữa một thầy giáo già và những thế hệ học trò cũ.
Vườn dâu của thầy Hải có thể không mang lại lợi nhuận lớn – có năm trúng mùa lãi được vài chục triệu đồng sau khi trừ chi phí nhưng đó lại là giá trị rất khác: một chốn yên bình, một biểu hiện sống động của tinh thần làm nông trong đô thị, và một ví dụ chân thực về người nông dân “tay ngang” sống hài hòa với thiên nhiên.