4 ngày rong chơi ở Đà Lạt: Tôi trượt máng, săn mây và ngã vào những ngày xanh đến lạ
Tôi đến Đà Lạt để thoát khỏi phố thị ồn ào, rồi bị mê hoặc bởi nắng sớm mỏng như tơ, những ngọn đồi xanh và những buổi chiều lạc giữa hoa dã quỳ.
Ngày 1: Tôi hạ cánh giữa thành phố của sương và những chú cún
Chuyến bay sáng đưa tôi rời Nội Bài, lướt qua những tầng mây để rồi đáp xuống sân bay Liên Khương, nơi không khí mát lành lập tức xoa dịu tâm trí. Đà Lạt hiện ra trong tầm mắt với những ngọn đồi uốn lượn, rừng thông bạt ngàn và một bầu trời cao thăm thẳm không bụi bặm.
Sau bữa trưa đậm đà hương vị cao nguyên, tôi nghỉ ngơi đôi chút rồi bắt đầu hành trình khám phá đầu tiên. Điểm dừng chân là Nhà thờ Con Gà – mái ngói đỏ cam, tháp chuông nhọn vút giữa nền trời xanh. Tôi đứng dưới tán thông, lắng nghe tiếng chuông ngân vang giữa chiều lặng, cảm tưởng như thời gian đã ngừng lại nơi đây.

Khi hoàng hôn chưa kịp buông, tôi tìm đến Puppy Farm – nông trại cún dễ thương như một khu vườn cổ tích. Trên bãi cỏ mướt, hàng trăm chú chó Corgi, Alaska, Husky chạy nhảy, đuổi bóng, vẫy đuôi mừng khách lạ. Tôi ngồi giữa chúng, cười vang như một đứa trẻ, quên mất mình đã bao lâu chưa được chơi vô tư đến thế.
Đêm đầu tiên ở Đà Lạt, tôi tản bộ qua chợ đêm, ăn bánh tráng nướng, nhâm nhi ly sữa đậu nóng. Những ánh đèn vàng nhạt đổ dài trên con dốc, tiếng người nói cười rộn ràng, và tôi – người lạ vừa đến – thấy lòng mình đã được sưởi ấm.
Ngày 2: Tôi đi giữa ngàn hoa và lặng người bên núi Langbiang
Buổi sáng Đà Lạt dịu dàng như một khúc nhạc không lời. Tôi ngồi bên cửa sổ khách sạn, nhấm nháp cà phê và nhìn sương tan dần trên mái nhà. Hành trình hôm nay bắt đầu tại Quảng trường Lâm Viên, nơi bông hoa dã quỳ khổng lồ vươn mình rực rỡ bên bờ Hồ Xuân Hương. Tôi chụp vài tấm ảnh, nhưng rồi bỏ điện thoại xuống – chỉ để ngắm nhìn, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong veo ấy.

Khi mặt trời lên cao, tôi tới làng hoa Vạn Thành. Những luống hoa trải dài đến tận chân trời: cúc, hồng, hướng dương, lavender... Một thế giới chỉ toàn hương và sắc. Người trồng hoa ở đây hiền như đất, kể tôi nghe về từng giống cây, từng mùa hoa nở. Tôi bỗng thấy quý biết bao những bàn tay lấm đất nhưng giữ cho đời những màu tươi đẹp.
Chiều, tôi lên đường đến nhà thờ Domaine de Marie – nhà thờ màu hồng cổ kính lặng lẽ nằm giữa rừng thông. Nhưng đỉnh cao của cảm xúc hôm nay là khi đặt chân lên Langbiang. Từ độ cao hơn 2.000m, cả thành phố Đà Lạt thu bé lại trong tầm mắt, mờ mờ trong sương chiều và ánh nắng nhạt cuối ngày.
Tối, tôi dự lễ hội cồng chiêng – ngọn lửa bập bùng, tiếng chiêng ngân xa, rượu cần nồng cay và những điệu múa xoay tròn. Tôi nhảy múa, tôi cười, tôi hát – như thể mình đã là một phần của mảnh đất cao nguyên này từ lâu lắm rồi.
Ngày 3: Tôi uống cà phê giữa mây, nghe thác chảy giữa xanh
Một ngày đầy trải nghiệm. Tôi bắt đầu bằng Đà Lạt View – quán cà phê nằm chênh vênh giữa thung lũng, nơi chỉ cần một ly cà phê và chiếc ghế gỗ là bạn đã có thể ngắm mây trôi ngang ngọn thông.
Tiếp đó là Mongo Land – một thế giới vui chơi giữa thiên nhiên. Tôi chơi trò trượt phao khô, la hét như lần đầu được sống thật với chính mình. Mọi mệt mỏi tan biến trong tiếng cười và nắng gió.

Chiều, tôi ghé nhà ga Đà Lạt – ga cổ nhất Đông Dương với mái ngói lợp rêu phong, nơi thời gian như đang ngủ quên trong những toa tàu xưa cũ. Tôi còn ghé chùa Linh Phước – ngôi chùa rực rỡ với hàng triệu mảnh sành sứ và tượng Quan Âm bằng hoa bất tử khiến tôi đứng lặng thật lâu.
Kết thúc ngày là đồi chè Cầu Đất. Tôi đi giữa những luống chè xanh ngát, gió thổi nhẹ qua tóc, mùi chè non thơm dìu dịu, và trước mặt là cả trời mênh mông đang chuyển màu hoàng hôn.
Ngày cuối: Tôi mang Đà Lạt theo trong từng nhịp thở
Sáng sớm, tôi lên đường đến Thiền viện Trúc Lâm. Ngồi trên bậc đá nhìn xuống Hồ Tuyền Lâm, mặt nước phẳng lặng như gương soi mây. Tôi tĩnh lặng như chưa từng vội vàng, chỉ còn tiếng chuông, tiếng chim và một Đà Lạt rất riêng.
Tiếp đó là thác Datanla, nơi dòng nước đổ xuống trắng xóa, rền vang như khúc nhạc hoang dã của núi rừng. Tôi thử trò trượt máng – lao vun vút giữa cây xanh, tim đập rộn ràng và đôi môi cười không dứt.
Bữa trưa cuối là buffet lẩu rau Leguda, nơi rau xanh tươi được hái từ vườn Đà Lạt, ngọt lành và mộc mạc như chính con người nơi đây. Trước khi rời đi, tôi ghé chợ Đà Lạt, mua vài gói mứt dâu, ít atiso và rất nhiều thương nhớ.
Khi máy bay cất cánh, tôi ngoái nhìn thành phố nhỏ đang lùi dần phía sau. Đà Lạt không chỉ là nơi tôi từng đến, mà là nơi tôi từng sống trọn từng khoảnh khắc, giữa hoa, gió và cả những điều chưa kịp gọi tên.