Đất & Người

3 ngày ở Tà Xùa: Tôi đi để săn mây, rồi mang về cả một trời bình yên

Kim Dung 24/07/2025 16:13

Tôi đến Tà Xùa để săn mây nhưng lại tìm thấy nhiều hơn thế: bình yên, thơ mộng và những con đường quanh co như dắt lối về một giấc mơ chậm rãi.

Ngày đầu tiên: Tôi đi, để thấy trời gần đến lạ

Tôi rời Hà Nội từ sớm, khi thành phố còn ngái ngủ trong màn sương mỏng. Chiếc xe lướt đi qua những cung đường uốn lượn, dọc theo triền núi, qua những thị trấn bé xíu nằm nép mình dưới thung lũng. Sau hơn 5 tiếng, tôi dừng chân ở Bắc Yên – nơi Tà Xùa bắt đầu gọi tên bằng mùi núi rừng và nắng nhạt trên mái nhà gỗ.

bac yen
Bắc Yên – nơi Tà Xùa bắt đầu gọi tên bằng mùi núi rừng và nắng nhạt trên mái nhà gỗ

Sau bữa trưa đơn giản mà ấm lòng với cá suối chiên, rau rừng xào tỏi và cơm nếp dẻo thơm, tôi tiếp tục hành trình lên Tà Xùa – quãng đường chỉ 15km nhưng từng khúc cua như thử thách tay lái và cả nhịp tim. Tôi ngồi sau xe máy, gió thốc vào áo, hai bên là vực sâu và trời cao, vừa run vừa mê mẩn.

Tới nơi, homestay nhỏ nép bên triền đồi là nơi tôi dừng chân. Sau ít phút nghỉ ngơi, tôi rảo bước đến Mỏm Cá Heo – nơi mỏm đá nhô ra giữa trời như vây cá dựng đứng. Tôi đứng đó, một mình trước đại ngàn, phía xa là tầng mây trắng xốp cuộn quanh những dãy núi xanh như tranh lụa. Cảm giác ấy – tự do, nhỏ bé và hân hoan – tôi không nghĩ sẽ tìm thấy giữa tuổi trẻ đầy lo toan.

Đêm xuống, tôi trở về bên mâm cơm ấm cúng. Món gà đồi nướng, lợn cắp nách, cải mèo xào… mang theo cả cái tình của người Mông hiền hậu. Ngoài kia, sương phủ lối đi, nhưng trong lòng tôi là cả một vùng sáng ấm.

Ngày thứ hai: Tôi chạm tay vào mây và để lòng trôi giữa gió núi

Tôi dậy khi trời còn chưa sáng rõ. Trên con đường đất mù mịt sương, tôi theo nhóm bạn trẻ leo lên Sống Lưng Khủng Long. Đúng như tên gọi, dãy núi uốn lượn hiện ra như sống lưng của một con rồng khổng lồ đang nằm ngủ giữa biển mây.

Sống Lưng Khủng Long
Sống Lưng Khủng Long là dãy núi uốn lượn hiện ra như sống lưng của một con rồng khổng lồ

Khi mặt trời bắt đầu nhuộm vàng những đỉnh núi, tôi như lạc vào thiên đường: mây cuộn dưới chân, gió ùa trên tóc, bầu trời rộng đến vô tận. Tôi chụp ảnh, nhưng rồi bỏ máy xuống – vì không bức ảnh nào giữ được cảm xúc tôi đang có.

Buổi trưa, tôi ăn một bữa đơn giản bên sườn núi, vị ngon không đến từ món ăn, mà từ cảnh sắc – nơi tôi đang sống chậm hơn từng phút.

Chiều, tôi ghé thăm Cây Cô Đơn – một cái tên gợi cảm xúc. Giữa bãi đất trống trải, một thân cây già vươn lên hiên ngang giữa trời. Tôi không thấy cô đơn, mà thấy vững chãi – như chính nơi này đang thì thầm: “Đứng yên giữa gió, sẽ thấy mình đủ đầy.”

Buổi tối thứ hai ở Tà Xùa, tôi ngồi bên bếp lửa, nghe người dân kể chuyện săn mây, chuyện những mùa hoa táo nở, và cả những đêm đông tuyết phủ. Tiếng nói cười, khói bếp, ánh lửa – mọi thứ tan ra trong gió núi, như kéo tôi gần hơn với vùng cao nguyên trầm mặc.

Ngày cuối: Tôi rời đi, để quay lại với một trái tim dịu dàng hơn

Sáng cuối ở Tà Xùa, tôi không săn mây nữa. Tôi chỉ dậy sớm, đi bộ quanh bản làng, hít thở bầu không khí trong veo và nghe tiếng chim ríu rít gọi ngày. Núi vẫn đó, mây vẫn cuộn, nhưng lòng tôi không còn vội. Tôi đã quen với sự chậm rãi của nơi này.

Sau bữa sáng với cháo ngô và trứng nướng, tôi trả phòng homestay. Trên đường về, xe dừng lại ở Bắc Yên để ăn trưa. Tôi lặng im nhìn núi xa khuất dần trong gương chiếu hậu. Tà Xùa như một người bạn cũ – ít nói, kiệm lời, nhưng ở cạnh rồi thì chẳng muốn rời xa.

Chiều về đến Hà Nội, tôi mang theo chiếc balo cũ – giờ đây đầy ắp ký ức: là mây, là núi, là những con đường đất đỏ, là gió đùa trên tóc và ánh mắt lấp lánh của người vùng cao.

      Nổi bật
          Mới nhất
          3 ngày ở Tà Xùa: Tôi đi để săn mây, rồi mang về cả một trời bình yên
          • Mặc định

          POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO