Tôi từng nghĩ mua vàng là việc của người già, mà quên mất "gừng càng già càng cay"
Tôi đã từng thực sự nghĩ rằng, mua vàng là việc của chỉ những lớn tuổi. Nhưng sau một biến cố tài chính, tôi nhận ra một điều, thứ tưởng lỗi thời lại là thứ giữ cho mình vững nhất.
Hồi mới đi làm, tôi từng tuyên bố chắc như đinh đóng cột rằng: “Vàng là thứ người già giữ để an ủi tinh thần, chứ chẳng sinh lời gì đâu”.
Tôi thích chứng khoán, coin, quỹ ETF… bất cứ thứ gì “nghe có vẻ thời đại” và biến động đủ để thấy mình đang tham gia một cuộc chơi tài chính thật sự.
Còn vàng ư? Một thứ kim loại không đẻ ra cổ tức, không tăng gấp đôi chỉ sau vài tháng, không dùng để mua đồ trên Shopee hay quẹt mã QR? Thứ đó dành cho mẹ tôi, cho dì tôi, cho những người coi “mỗi năm mua vài chỉ” là đỉnh cao của chiến lược đầu tư.

Tôi đã thực sự nghĩ vậy, cho đến khi mình gặp cú sốc đầu tiên!
Năm ngoái, tôi bị cắt giảm công việc. Dòng tiền cá nhân đứt gãy gần 3 tháng. Chứng khoán đang lỗ, bán ra chỉ thêm "đau". Coin thì khỏi nói – bốc hơi một nửa giá trị chỉ sau một cú tweet. Lúc đó, tôi thật sự cần tiền. Không phải để đầu tư, mà chỉ để… sống tiếp.
Tôi gọi mẹ, kể mọi chuyện. Bà không hỏi gì nhiều, chỉ nói: “Trong tủ mẹ có để sẵn 5 chỉ vàng nhẫn, con cứ cầm ra tiệm”. Tôi ngập ngừng. Tôi chưa từng nghĩ sẽ đụng đến số vàng mẹ vẫn âm thầm mua, thi thoảng cho tôi vài phân “gọi là để dành”.
Nhưng rồi tôi làm theo. Chỉ sau 20 phút, tôi có gần 30 triệu đồng tiền mặt. Không cần trình bày, không cần rao bán, không cần chờ “khớp lệnh”. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy vàng không phải thứ già cỗi, mà là một tấm lưới an toàn – rất thật và rất đúng lúc.
Sáng nay, khi kiểm tra giá vàng – điều mà trước đây tôi chưa từng làm, tôi thấy các thương hiệu lớn đều đồng loạt tăng giá.
Tại Bảo Tín Minh Châu, giá vàng nhẫn được niêm yết ở mức 114,5 – 117,5 triệu đồng/lượng. PNJ và SJC cùng ghi nhận mức 111,5 – 114,5 triệu đồng/lượng, trong khi DOJI niêm yết 105,2 – 112 triệu đồng/lượng. Giá vàng miếng tại các thương hiệu này cũng tăng lên mức 116,8 – 119,3 triệu đồng/lượng, cao hơn khoảng 500.000 đồng so với chốt phiên hôm qua.

Tôi không còn nghĩ về vàng như trước. Không phải vì giá cao, mà vì tôi hiểu vai trò thật của nó: Không phải để chạy đua với lãi suất hay thắng thị trường, mà là để giữ bình tĩnh khi mọi thứ còn lại mất kiểm soát.
Tôi bắt đầu tích lũy lại, mỗi tháng một chỉ vàng nhẫn tròn trơn. Không phải đầu tư theo kiểu “tính toán tỷ suất sinh lời”, mà như cách người xưa bỏ gạo vào chum. Có hôm tôi còn rủ cả nhóm bạn thân cùng mua – như một cách tiết kiệm chung, thay vì uống 5 ly cà phê mỗi tuần.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình đã quá vội vàng khi đánh giá vàng – và cả những người kiên nhẫn mua vàng – là lạc hậu. Hóa ra, “gừng càng già càng cay”. Mẹ tôi, dì tôi – những người âm thầm tích vàng năm này qua năm khác – chưa từng tranh luận chuyện đầu tư, nhưng cuối cùng vẫn đủ bình thản đi qua những giai đoạn sóng gió nhất.
>>> Từng bán vàng mua đất, không ngờ giờ đây tôi lại phải làm điều này
“Vàng giá 100 triệu rồi sao còn mua”, tôi từng bị nhiều người cười như thế đấy!