Kiến thức

Tôi nghẹn lòng khi ngắm tấm lưng còng của mẹ!

Tuệ Thanh 16/06/2025 17:50

Dù đã ngoài 60 tuổi, mẹ tôi vẫn còng lưng rửa chén thuê trong một quán ăn nhỏ, chỉ mong tôi có ngày được mặc váy cưới và yên bề gia thất. Tôi thương mẹ nhưng cũng tự dằn vặt chính mình, bởi ở tuổi 33, tôi chưa đủ dũng cảm để bước vào hôn nhân sau một lần tan vỡ.

Tôi từng nghĩ hôn nhân không dành cho mình

Tôi 33 tuổi, ly hôn cách đây 5 năm, không có con. Người cũ ra đi sau khi để lại cho tôi một khoản nợ nhỏ và trái tim tổn thương. Từ đó, tôi sống khép mình, dồn hết thời gian vào công việc, học thêm, làm thêm để tự đứng dậy.

Con gái thương mẹ phai đi rửa chén thuê!
Ba tôi mất sớm, mẹ ở vậy nuôi tôi và em

Tôi từng nghĩ: “Sống một mình cũng được, miễn là bình yên”. Nhưng mẹ tôi thì không nghĩ thế. Bà là người phụ nữ Bắc trung hậu, lặng lẽ mà chịu thương chịu khó cả đời vì con. Từ ngày tôi ly hôn, bà không trách tôi nửa lời, chỉ lặng im hơn. Nhưng tôi biết, trong tim bà là một vết cứa lớn.

Mẹ bảo: “Gái có thì”

Ba tôi mất từ sớm. Mẹ ở quê, sống với người em trai út. Bà không biết đọc báo mạng, không có Facebook, không hiểu từ "self-love" mà tụi tôi hay nói. Bà chỉ biết một điều: “Gái có thì. Con phải kiếm được người thương con thật lòng”.

Tôi từng gửi tiền đều đặn cho mẹ, nhưng cách đây một năm, bà bảo muốn đi làm thêm để “cho khuây khỏa tuổi già”. Tôi tưởng bà chỉ làm việc nhẹ nhàng, ai ngờ, dịp về quê, tôi thấy mẹ đang rửa chén thuê cho một quán bún sáng gần chợ. Đôi tay bà nhăn nheo, lạnh buốt trong chậu nước rửa, chiếc lưng còng gập vì phải cúi cả buổi. Tôi đứng nhìn mà cổ họng nghẹn đắng.

Mẹ cười, bảo:

“Mỗi sáng mẹ làm hai tiếng, được 40 ngàn. Mẹ để dành may đồ cưới cho con”.

Tôi bật khóc ngay trước cổng chợ. Tôi không biết giữa đất trời này, còn điều gì thiêng liêng hơn giấc mơ làm mẹ của một người đàn bà đã ngoài 60 tuổi – không phải cho mình, mà cho con gái.

Tôi bắt đầu suy nghĩ về hạnh phúc

Tôi đã có vài mối quan hệ sau ly hôn, nhưng đều dở dang. Tôi đổ lỗi cho số phận, cho hoàn cảnh, cho xã hội độc đoán với phụ nữ từng đổ vỡ. Nhưng hôm mẹ nói:

“Mẹ chỉ mong được nhìn con mặc váy cưới lần nữa, dù đơn giản cũng được”

...tôi đã lặng người.

Không phải tôi không còn tin vào tình yêu. Tôi chỉ quá sợ tổn thương. Tôi khép mình, cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng hóa ra lại hèn nhát với hạnh phúc.

Tôi thương mẹ. Tôi thương chính mình. Tôi không biết liệu mình có gặp được người tử tế hay không, nhưng có lẽ, tôi nên cho bản thân thêm một cơ hội. Không phải để lấy chồng vì ai, mà để có thể một ngày nắm tay mẹ, mỉm cười bảo:

“Con gái mẹ ổn rồi”!

      Nổi bật
          Mới nhất
          Tôi nghẹn lòng khi ngắm tấm lưng còng của mẹ!
          • Mặc định

          POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO