Tôi đến Cồn Cỏ để tìm lại những giây phút yên bình giữa biển khơi Quảng Trị
Hành trình 2 ngày trên hòn đảo Cồn Cỏ đã mở ra cho tôi một thế giới khác biệt, đầy sắc xanh, lịch sử và đại dương. Một hành trình ngắn ngủi nhưng đầy dấu ấn.
Giấc mơ về một chốn xanh – Cồn Cỏ đón tôi bằng sự yên lặng rất đỗi dịu dàng
Tôi đến đảo Cồn Cỏ vào một buổi sáng tháng Tư nắng nhẹ, khi không khí miền Trung vừa kịp dịu đi sau những đợt nắng gắt. Từ Cửa Việt, con tàu rời bến, xuyên qua những đợt sóng bạc đầu trong khoảng 90 phút. Biển lặng, trời xanh, và tôi thấy lòng mình như được gột rửa, nhẹ đi từng lớp lo toan thường nhật.

Khi tàu cập đảo, trước mắt tôi là một màu xanh bát ngát – màu xanh của rừng cây phủ khắp mặt đảo, màu xanh của biển trời không một gợn mây, và cả sự trong trẻo từ ánh mắt, nụ cười của những người dân địa phương. Cồn Cỏ không có phố thị, không có xe máy ồn ào, chỉ có vài chục hộ dân sinh sống. Nhưng chính sự giản dị ấy lại tạo nên một sức hút lạ thường.
Dạo bước giữa thiên nhiên và ký ức hào hùng
Tôi chọn ở lại một homestay nhỏ do một gia đình địa phương vận hành – giản đơn nhưng ấm áp, đầy đủ những điều cần thiết cho một đêm giữa biển khơi. Buổi chiều đầu tiên, tôi mượn một chiếc xe đạp để bắt đầu hành trình khám phá đảo. Con đường quanh đảo dài chỉ vài cây số, nhưng mỗi điểm dừng chân đều khiến tôi ngỡ ngàng.
Tôi ghé bãi Bến Nghè – bãi tắm duy nhất trên đảo, nơi biển xanh trong vắt như một mặt gương, cát trắng mịn và nước mát lạnh len vào từng kẽ tay. Không đông đúc du khách, không tiếng ồn, nơi đây cho tôi một cảm giác gần như nguyên sơ.

Sau đó, tôi tiếp tục đến ngọn hải đăng – một biểu tượng của đảo Cồn Cỏ. Leo lên đến đỉnh, tôi phóng tầm mắt ra xa, thấy biển bao la ôm trọn lấy đảo, thấy bóng những tàu cá bé nhỏ chập chờn nơi chân trời. Gần hải đăng là hệ thống hầm hào, lô cốt từ thời kháng chiến – những vết tích vẫn được giữ lại như một phần không thể tách rời của Cồn Cỏ. Tôi cúi đầu lặng lẽ, tưởng nhớ đến bao chiến sĩ đã từng nằm lại nơi đây vì Tổ quốc.
Một đêm bên lửa trại và bình minh trên biển
Buổi tối trên đảo không có quán bar hay âm nhạc sôi động, thay vào đó là những buổi giao lưu lửa trại cùng các chiến sĩ trẻ canh giữ đảo. Chúng tôi ngồi bên nhau trên bãi cát, hát những bài ca về biển đảo, kể chuyện quê hương, cùng chia sẻ bữa cơm tối giản dị với cá nướng, rau rừng. Ánh lửa bập bùng, tiếng sóng thì thầm – một khung cảnh khiến tôi thấy cuộc sống thật sự gần gũi và đáng trân trọng.
Sáng hôm sau, tôi dậy từ lúc 5h để đón bình minh tại bãi Nghè. Mặt trời dần nhô lên từ phía chân trời, nhuộm đỏ cả khoảng biển rộng. Ánh nắng len qua rặng dừa, rọi lên mặt sóng lăn tăn. Xa xa là những chiếc thuyền cá lặng lẽ trở về sau một đêm dài – khung cảnh yên bình đến mức khiến tôi chỉ muốn lặng im, ngắm nhìn thật lâu.
Sau bữa sáng, tôi chào tạm biệt gia đình chủ nhà và những người bạn mới quen. Chiếc tàu quay mũi về đất liền, để lại sau lưng một hòn đảo nhỏ mà tôi đã đem lòng thương mến. Hai ngày ngắn ngủi nơi đây đủ để tôi cảm nhận rõ ràng: Cồn Cỏ không chỉ là một điểm đến du lịch, mà là một phần ký ức, một mảnh ghép quý giá trong hành trình đi tìm sự bình yên của chính mình.