Tôi đã đi Cô Tô 2 ngày 1 đêm: Một viên ngọc giữa biển khơi, nơi bình minh đẹp đến lặng người và hoàng hôn khiến tôi chẳng nỡ rời
Tôi đến Cô Tô với đôi giày nhẹ, một chiếc balo nhỏ và trái tim nhiều chờ đợi. Chỉ sau 2 ngày, hòn đảo này đã khiến tôi muốn quay lại nhiều lần nữa.
Ngày đầu tiên: Bãi đá Cầu Mỵ, Âu Cảng và một hoàng hôn dịu dàng ở Vàn Chảy
Tàu cao tốc đưa tôi rời cảng Ao Tiên lúc 7h sáng, vượt hơn 1 giờ đồng hồ để cập bến đảo Cô Tô. Ngay khi đặt chân lên đảo, mùi biển mặn nồng, ánh nắng chan hòa và sự yên bình nơi đây khiến tôi cảm giác như vừa bước vào một thế giới khác – tách biệt hoàn toàn với đất liền náo nhiệt.

Điểm đến đầu tiên của tôi là bãi đá Cầu Mỵ – một “tác phẩm điêu khắc” tự nhiên kỳ vĩ. Những lớp đá xếp tầng tầng lớp lớp vươn ra biển khơi, dưới chân là sóng vỗ rì rào, phía xa là đường chân trời mờ ảo. Nơi đây không chỉ là điểm check-in lý tưởng mà còn là một trong những tọa độ đón bình minh đẹp nhất đảo Cô Tô.
Tiếp theo, tôi đến Âu Cảng Cô Tô. Không chỉ là cảng tránh bão lớn nhất trên đảo, Âu Cảng còn mang lại cho tôi cảm giác như đang đứng giữa một bản giao hưởng của biển trời – sóng nước xanh ngắt, gió thổi vi vu, và những đoàn tàu đánh cá lặng lẽ đậu bên bờ. Tôi đến đây vào chiều muộn, và đúng như lời người dân nói, hoàng hôn ở Âu Cảng thật sự khiến người ta muốn đứng yên, không làm gì cả – chỉ ngắm và thở thật sâu.

Kết thúc ngày, tôi về bãi Vàn Chảy. Cát trắng trải dài, nước biển trong xanh đến mức có thể nhìn rõ cả cát dưới chân. Tôi ngâm mình trong làn nước mát lạnh, rồi nằm dài trên bãi cát, để nắng sưởi ấm và sóng ru nhẹ. Khi mặt trời lặn xuống, cả bãi biển như khoác một lớp áo màu hổ phách – đẹp đến mê mị.
Ngày thứ hai: Hải đăng Cô Tô và sự tĩnh lặng của đảo Cô Tô Con
Tôi dậy từ sớm để đi ngọn hải đăng Cô Tô – tọa độ cao nhất của đảo. Con đường leo dốc xuyên qua rừng nhỏ khá thú vị, và phần thưởng là khi lên tới đỉnh, tôi được phóng tầm mắt nhìn bao quát cả đảo Cô Tô. Gió trên đỉnh hải đăng thổi mạnh, mùi muối biển ngai ngái, trời xanh biếc như tranh vẽ.
Sau đó, tôi xuống cảng Bắc Vàn để đi tàu ra đảo Cô Tô Con – một hòn đảo hoang sơ không có người dân sinh sống. Cảm giác đặt chân lên Cô Tô Con giống như chạm đến một thiên đường chưa ai khám phá. Bãi biển ở đây phẳng lì, cát trắng mịn như lụa, nước biển trong veo, sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ. Tôi đi dọc bãi biển, ngắm những bãi đá có hình thù kỳ lạ, rồi ngồi thừ người trên một phiến đá lớn, ngắm trời, ngắm biển, không suy nghĩ gì cả.

Nếu có thể, bạn hãy ở lại Cô Tô Con đến lúc hoàng hôn. Khi mặt trời bắt đầu hạ xuống phía đường chân trời, cả hòn đảo như chìm trong một dải ánh sáng vàng cam rực rỡ. Đó là khoảnh khắc tôi chẳng muốn giơ máy ảnh lên nữa – tôi chỉ muốn lưu giữ nó bằng trái tim.
Hải sản, tiếng sóng và những dư âm không dễ phai
Tôi rời đảo Cô Tô vào cuối ngày thứ hai. Trước khi rời đi, tôi tranh thủ ăn bữa trưa với mực một nắng nướng thơm lừng, bào ngư hấp, và sá sùng xào tỏi – những đặc sản của đảo. Người dân ở đây chế biến rất đơn giản nhưng giữ trọn được hương vị biển cả. Mỗi món ăn như mang theo một phần hồn của biển, của đảo.
Trên tàu trở về đất liền, tôi ngồi lặng im nhìn Cô Tô khuất dần sau sóng. Tôi đến đảo chỉ với 2 ngày 1 đêm, nhưng mang về một trái tim đầy ký ức. Có những nơi, chỉ cần đi một lần là đủ ghi nhớ cả đời. Với tôi, Cô Tô chính là nơi đó.