Đất & Người

Quan Lạn 3 ngày 2 đêm: Tôi đi tìm một miền yên tĩnh, rồi chẳng muốn trở về

Đình Tiến 30/07/2025 18:15

Quan Lạn như một nàng tiên còn ngủ quên giữa vịnh Bái Tử Long – nơi tôi thấy mình bé nhỏ giữa trời biển, và lớn lên trong từng nhịp thở của thiên nhiên.

Ngày đầu tiên: Tôi đặt chân đến “nàng thơ” của vịnh Bái Tử Long

Chuyến xe từ Hà Nội đưa tôi đến bến cảng Cái Rồng khi trời còn chập choạng sáng. Từ đây, tàu cao tốc rẽ sóng đưa tôi đến đảo Quan Lạn – một mảnh đất lặng lẽ nép mình giữa vịnh Bái Tử Long, nơi không khí trong lành như thể chưa từng vướng bụi thời gian.

Vừa đến nơi, tôi đã bị hút hồn bởi vẻ nguyên sơ đến nao lòng: những hàng phi lao rì rào trong gió, bờ cát trắng như tấm lụa trải dài dưới chân, và biển thì trong vắt, nhìn thấy cả vỏ sò nằm lặng lẽ nơi đáy nước. Tôi ghé bãi biển Quan Lạn, nơi được ví như “nàng tiên ngủ quên” của vùng Đông Bắc – vắng vẻ, yên bình, và thuần khiết đến mức tôi chỉ dám thì thầm để không phá vỡ sự tĩnh lặng.

bãi biển Quan Lạn
Bãi biển Quan Lạn

Chiều, tôi thuê xe máy chạy dọc đảo, qua những con đường nhỏ đầy cỏ dại dẫn đến bãi biển Minh Châu – nơi có bờ cát trắng mịn như bột và làn nước xanh như ngọc. Tôi ngâm mình trong làn nước mát rượi, để từng lớp sóng cuốn trôi mọi ồn ào phố thị.

Đêm xuống, tôi chọn một homestay mái gỗ đơn sơ nhìn ra biển. Tôi ngồi trước hiên nhà, nghe tiếng gió và mùi mặn mòi của biển thấm vào da thịt, rồi ngủ thiếp đi trong sự yên bình hiếm thấy.

Ngày thứ hai: Tôi lạc giữa đá và gió, rồi thở cùng hoang đảo

Sáng sớm, tôi dậy thật sớm, men theo con đường đất đỏ dẫn đến bãi Gót – nơi những bãi đá dựng đứng vươn mình ra biển, tạo thành một khung cảnh vừa dữ dội, vừa lặng im. Tôi ngồi trên mỏm đá, nhìn trời rộng và gió cuộn, cảm giác như chính mình đang trôi giữa một khúc nhạc không lời.

bãi Gót
Eo Gió Quan Lạn

Từ bãi Gót, tôi vượt rừng, leo núi để đến Eo Gió Quan Lạn. Đây không phải hành trình dễ dàng, nhưng phần thưởng là khung cảnh từ đỉnh núi khiến tôi nghẹt thở. Biển ở đây mang màu xanh lạ lùng, gió thì thổi ràn rạt như muốn cuốn tôi đi cùng. Tôi chụp vài tấm ảnh, nhưng nhanh chóng cất máy đi, vì đôi khi, chỉ có ký ức mới giữ được trọn vẹn vẻ đẹp ấy.

Buổi chiều, tôi mua vé cano ra đảo Ngọc Vừng – nơi cuộc sống vẫn tự cung tự cấp, không sóng điện thoại, không ồn ào công nghệ. Tôi đi dọc bãi biển phía đông dài cả cây số, cát trắng tinh, nước biển dịu dàng. Tôi đến mỏm Mắt Rồng, nơi nhìn thẳng về hướng Cô Tô – chỉ có trời, biển, gió và tôi.

Tối về lại Quan Lạn, tôi ăn một bữa hải sản tươi rói ngay trên lồng bè: mực nướng thơm lừng, cua mặt trăng béo ngậy, cá nướng giấy bạc còn nóng hổi. Tôi uống chén rượu quê, cùng người dân làng chài nói chuyện về cá, về gió và cả những chuyến đi chưa bao giờ cũ.

Ngày cuối: Tôi ghé rừng nguyên sinh để nhặt lại bình yên

Ngày cuối cùng, tôi không vội vã. Tôi chọn dành thời gian ghé thăm Ba Mùn – đảo động vật hoang dã nằm song song với biển Quan Lạn. Ngay từ lúc đặt chân lên đảo, tôi đã ngỡ ngàng trước màu xanh ngút ngàn của rừng nguyên sinh. Nơi đây vẫn giữ được hệ sinh thái phong phú với nhiều loài quý hiếm, rừng rậm rạp, chim chóc hót vang giữa tán cây.

Tôi đi dạo quanh đảo, lắng nghe tiếng gió xào xạc qua lá, tiếng sóng va vào đá, và cả tiếng chính mình thở nhẹ giữa không gian mênh mang. Trên một triền dốc nhỏ, tôi ngồi nhìn biển lần cuối. Xa xa là thuyền chài lặng lẽ, là những cánh chim bay chậm, và là tôi – người lữ khách đã tìm thấy một mảnh yên lành cho riêng mình.

Trở về bằng chuyến tàu chiều, tôi mang theo một Quan Lạn rất riêng: không phải là nơi đông đúc rộn ràng, mà là một “nàng thơ” lặng lẽ, kiêu kỳ và đầy mê hoặc – nơi mà nếu lỡ một lần đặt chân tới, bạn sẽ mang thương nhớ theo mãi.

      Nổi bật
          Mới nhất
          Quan Lạn 3 ngày 2 đêm: Tôi đi tìm một miền yên tĩnh, rồi chẳng muốn trở về
          • Mặc định

          POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO