Đất & Người

Tôi đã đến Huế để chữa lành: Bước giữa những lăng tẩm vàng son, ăn tô bún bò sáng sớm và thấy lòng mình nhẹ tênh

Ánh Kim 15/05/2025 18:00

Tôi đến Huế giữa những ngày cần nghỉ ngơi. Và vùng đất cổ kính này đã mở ra trước mắt tôi một thế giới bình yên đến mức khiến nhịp tim cũng chậm lại.

Tôi đi lạc vào quá khứ giữa những thành quách, lăng tẩm và dòng Hương tĩnh lặng

Chuyến tàu đêm đưa tôi đến Huế vào buổi sáng sớm. Cái se lạnh nhẹ trong gió, tiếng chuông chùa xa vọng và dòng sông Hương êm đềm đã đón tôi bằng một cảm giác… tĩnh.

Điểm đến đầu tiên của tôi là Đại Nội Huế – nơi thời gian như ngưng đọng trong từng viên gạch, từng mái ngói uốn cong. Tôi lang thang giữa những điện xưa, đứng trước Ngọ Môn, ngẩng đầu nhìn sắc vàng cổ kính và thầm tưởng tượng về một thời vua chúa, quan quân rộn ràng. Tiếp đó, tôi lần lượt ghé lăng Tự Đức, lăng Khải Định – mỗi nơi là một khúc ca riêng về triết lý sống và cái đẹp của người xưa.

Đại Nội Huế
Đại Nội Huế

Buổi chiều, tôi đến chùa Thiên Mụ. Tháp Phước Duyên soi bóng xuống dòng Hương, bầu trời trong vắt, gió thổi nhẹ làm lá reo rì rào. Ngồi lặng vài phút ở bậc thềm đá, tôi chợt thấy lòng mình tĩnh lặng lạ thường – có lẽ chính là thứ cảm giác “chữa lành” mà nhiều người vẫn nói về Huế.

Tôi nghe Huế qua sông, qua đầm, qua tiếng rao chè khuya lẩn khuất trong gió

Không thể không nhắc đến sông Hương – linh hồn của Huế. Tối đó, tôi lên một chiếc thuyền nhỏ, trôi dọc dòng sông giữa ánh đèn vàng lấp lánh. Người chèo thuyền là một cô gái Huế, vừa chèo vừa hát nhẹ một câu hò xứ kinh kỳ. Tôi không hiểu hết lời hát, nhưng cảm được cái buồn trong giọng hát – một nỗi buồn đẹp và rất Huế.

Đầm Chuồn
Đầm Chuồn trong buổi bình minh

Hôm sau, tôi dậy sớm để đón bình minh ở Đầm Chuồn. Mặt nước như gương, trời đất hoà vào nhau, chỉ có những chiếc thuyền nhỏ và bóng dáng người dân lặng lẽ chài lưới. Cảnh tượng ấy làm tôi đứng yên rất lâu – chẳng cần nói gì, chỉ cần nhìn.

Chiều, tôi chạy xe về vịnh Lăng Cô, bãi biển trắng tinh, nước xanh như ngọc. Nơi đây thật sự là “chốn bồng lai” – đúng như lời người xứ Huế gọi.

Tôi đã nếm Huế bằng mọi giác quan: từ bún bò, bánh lọc đến chè bột lọc thịt quay

Không ai đến Huế du lịch mà không ăn sáng bằng bún bò Huế. Sáng hôm đầu, tôi ghé một quán vỉa hè, gọi một tô bún nóng hổi, thêm rau sống, vài lát chanh, ớt xắt… Nước dùng ngọt thanh, sợi bún to, miếng giò mềm – đơn giản nhưng ngon đến mức khiến tôi muốn quay lại ăn mỗi sáng.

Buổi chiều, tôi đi dọc chợ Đông Ba, mua một loạt món Huế: bánh bèo, bánh nậm, bánh ép, bánh ram ít, chè trôi nước. Không nơi nào tôi từng đi lại có nền ẩm thực cầu kỳ nhưng gần gũi như Huế. Mỗi món ăn đều nhỏ xíu, được bày biện xinh xắn, tinh tế như cách người Huế sống và nói năng vậy.

đêm Hoàng Thành
Đêm Hoàng Thành

Đêm cuối cùng, tôi ghé phố đêm Hoàng Thành – lung linh đèn lồng, tiếng nhạc đường phố, mùi nem lụi thơm nức. Tôi ăn một xiên nem, uống ly trà cung đình, rồi đứng yên rất lâu ngắm dòng người qua lại dưới mái thành cổ phủ sương.

Huế khiến tôi muốn sống chậm, yêu nhiều hơn và nhớ mãi không nguôi

Tôi đến Huế vì cần một chuyến đi để thở sâu, để chữa lành. Nhưng tôi rời Huế với một điều nhiều hơn thế: tôi đã có thêm một phần ký ức dịu dàng, trong trẻo.

Ở Huế, không cần nói nhiều. Chỉ cần lặng ngắm một buổi sớm bên sông Hương, ăn một chiếc bánh nhỏ trên hè phố, nghe một câu hò... cũng đủ khiến ta thấy mình nhẹ đi một chút. Và như vậy đã là đủ.

Ánh Kim