Phong cách sống trái ngược: Vì sao người Đà Lạt sống chậm, người Sài Gòn sống nhanh?
Người Đà Lạt vẫn giữ lối sống chậm rãi, thong dong, khác biệt rõ với người Sài Gòn. Vì đâu nên phong cách sống ấy?
Khí hậu và địa lý ảnh hưởng nhịp sống
Sài Gòn là thành phố không ngủ, Đà Lạt là thành phố ngập sương. Cũng là đô thị phát triển nhưng khi ở Đà Lạt, người ta dễ cảm thấy nhịp sống chậm hơn, nhẹ hơn, khác hẳn cái hối hả, tất bật của Sài Gòn. Không phải ngẫu nhiên bởi chính địa lý và khí hậu lại là "người thầy đầu tiên" dạy con người một nhịp sống riêng.

Sài Gòn ở vùng đất thấp, khí hậu nhiệt đới nắng gắt, các hoạt động công nghiệp, dịch vụ phát triển mạnh. Thành phố rộng mở, đường lớn, xe cộ tấp nập, dòng người luôn di chuyển nhanh.
Đà Lạt lại khác, thành phố cao nguyên 1.500m trên mực nước biển, khí hậu quanh năm mát lạnh, có mùa sương, chiều lại hơi se se lạnh khiến ngày dường như dài hơn, người như chậm lại. Đường phố Đà Lạt không phải đại lộ thẳng tắp mà là những con dốc, khúc quanh, hoa phủ kín phố.
Ở Sài Gòn, mỗi ngày là một guồng quay, từ giờ làm việc đến cuộc hẹn, hợp đồng, nhịp sống thương nghiệp. Còn ở Đà Lạt, nhiều người chọn sáng thong thả đi chợ, chiều ngồi quán cà phê ngắm trời, tối về sớm quây quần bên bữa cơm nhà.
Một thành phố nghỉ dưỡng, một thành phố mưu sinh
Bản chất hình thành của hai thành phố cũng rất khác. Sài Gòn là thành phố kinh tế hàng đầu, là nơi tụ người mưu sinh. Người đến Sài Gòn mang theo tham vọng, khát vọng đổi đời – sống nhanh, nghĩ nhanh, làm nhanh. Ở đó, “thời gian là tiền bạc”, sống chậm đồng nghĩa với mất cơ hội.
Còn Đà Lạt, từ khi khai sinh đã mang một thành phố nghỉ dưỡng, người Pháp khi xây dựng Đà Lạt không phải để làm cảng thị hay trung tâm công nghiệp mà để nghỉ dưỡng, để tránh nóng.
Kiến trúc Đà Lạt vẫn giữ nhiều nét cũ: biệt thự nhỏ xinh, đồi thông yên tĩnh, vườn hoa ven hiên nhà. Con người nơi đây quen sống với sương, với hoa với cái đẹp lặng lẽ. Thành phố ấy "thở" chậm nên người cũng "sống" chậm.
Ngày nay, dù Đà Lạt cũng đã phát triển nhanh, khách du lịch đông hơn, phố xá nhộn nhịp hơn nhưng người Đà Lạt gốc và nhiều người đến đây lập nghiệp vẫn giữ một nhịp sống chậm hơn mặt bằng đô thị.
Họ thưởng thức cà phê lâu hơn; đi chợ chậm rãi hơn và ưu tiên giao tiếp trực tiếp hơn là qua điện thoại vội vàng. Với họ, sống chậm là giữ gìn sự thư thái, nhịp sống gần với thiên nhiên và nếp sống có chiều sâu.

Trong khi đó, người Sài Gòn sống nhanh gần như là một tất yếu của môi trường sống. Ai sống chậm dễ bị "chậm nhịp", khó hòa vào dòng chảy công việc, cơ hội.
Chính sự khác biệt ấy, giữa Đà Lạt chậm và Sài Gòn nhanh mới làm nên một bức tranh phong cách sống phong phú và đa sắc.