Không chỉ có biển xanh và sóng vỗ, biển Hải Tiến còn cất giấu những ngọt ngào khó rời
Cách Hà Nội không xa, biển Hải Tiến (Thanh Hóa) với vẻ đẹp nguyên sơ, nước xanh, cát mịn đã trở thành điểm đến yêu thích của tôi trong những kỳ nghỉ lễ ngắn, giúp làm mới tinh thần.
Sáng sớm bên biển và những trải nghiệm đầu ngọt ngào
Tôi đến khu du lịch Hải Tiến vào một sáng mùa hè, khi biển vẫn còn vắng vẻ, chưa ồn ào du khách. Biển Hải Tiến đón tôi bằng không gian thoáng đãng, làn sương nhẹ và tiếng sóng rì rào. Bãi cát mịn dưới chân và những hàng phi lao thì thầm trong gió khiến tôi cứ muốn ngồi lại thật lâu.

Tôi quyết định dậy sớm để đi chợ hải sản địa phương. Từ 5 giờ sáng, các thuyền đã cập bến mang theo rất nhiều cá, mực, tôm còn nhảy tươi rói. Tôi mạnh dạn mặc cả và mua một vỉ mực về nhờ chủ nhà trọ nướng tại chỗ. Vị mực tươi và vị biển đậm đà khiến tôi nhận ra, đây không chỉ là một chuyến đi nghỉ dưỡng, mà còn là hành trình ẩm thực tuyệt vời.
Cầu cảng phong cách châu Âu và khu vui chơi đầy phấn khích
Tôi tiếp tục tìm đến cầu cảng Hải Tiến – nơi được nhiều người trẻ gọi vui là “Santorini thu nhỏ” của xứ Thanh. Tôi chọn một bộ quần áo tối giản, búi tóc cao và chỉ với một vòng dạo bộ trên cầu, điều kỳ diệu là đã có rất nhiều tấm ảnh đẹp. Bến thuyền tại đây còn có dịch vụ đón khách ra đảo Nẹ hoặc Sầm Sơn – hứa hẹn lần tới tôi sẽ thử.

Buổi chiều, tôi ghé khu vui chơi Paracel Resort để đắm chìm trong không khí hiện đại mang hơi hướng châu Âu. Tôi chọn chơi “Tàu lượn mạo hiểm” và “Tháp vàng”, lúc đó tim tôi đập nhanh hơn cả mối tình đầu. Cảm giác vừa sợ hãi, vừa háo hức, lại vừa vui – thật khó tìm thấy ở những khu vui chơi thông thường.
Tìm về bản sắc xứ Thanh vào buổi tối
Buổi tối, tôi chọn nhà hàng S ngay sát biển để thưởng thức hải sản. Mâm cơm đơn giản gồm tôm, cua, cá nướng và nghêu hấp sả cũng đủ làm thỏa mãn những người khó tính như tôi. Sau đó, tôi ghé chợ để mua nem chua và bánh cuốn xứ Thanh – những món ăn giản dị mà đậm tình địa phương.

Trước khi rời biển, tôi không quên ghé chùa Hồi Long và xưởng nước mắm Lê Gia. Trong khoảnh khắc nhàn nhã, ngắm nhìn những thùng gỗ nổi rơm được ủ rất công phu để cho ra loại nước mắm có màu sắc và mùi vị đặc trưng, tôi bất chợt nghĩ đến cái gọi là “vị quê” – cái vị mà đi đến đâu, chỉ cần ngửi là nhớ.