Khi giá vàng tăng vọt, mẹ tôi đành tiễn con gái đi lấy chồng bằng mấy con gà quê
Vàng cưới giờ đã vượt khỏi tầm tay của nhiều người, nhất là những người mẹ cả đời chỉ quen với lúa gạo, gà vịt và chợ cóc đầu làng. Mẹ tôi cũng như vậy, không có vàng cho con gái đi lấy chồng những tôi vẫn thấy một món hồi môn ấm áp là tình yêu thương của mẹ.
Trước ngày cưới, mẹ gọi điện cho tôi, giọng chậm rãi mà run run: “Con à… mẹ không có gì cho con mang theo về nhà chồng cả. Không có vàng bạc gì như người ta… mẹ ngại lắm”.
Tôi im lặng, chỉ nói: “Con biết mà mẹ. Không sao đâu”.
Tắt máy, tôi bật khóc.
Không phải vì tủi thân. Mà vì thương mẹ. Và thương cái cách mẹ vẫn còn áy náy, dù cả đời đã dành tất cả cho tôi.
Mẹ tôi sống ở một huyện nhỏ, miền trung du. Cả đời quanh quẩn với sào ruộng, bếp than, gánh nước. Nhà chỉ có hai mẹ con. Bố mất sớm. Mẹ không có lương hưu, không buôn bán, không làm công chức. Chỉ có đất ruộng, đàn gà, vài sào ngô, lúc được mùa, đó là tất cả những gì mẹ gom góp để nuôi tôi ăn học lên Hà Nội. Cái tủ gỗ cũ trong buồng có mỗi chiếc hộp nhỏ đựng vài món trang sức mạ màu thời bao cấp. Còn vàng là điều mẹ chưa bao giờ sở hữu, càng không thể tích trữ.
.jpg)
Thế hệ của mẹ tin vào vàng. Cưới xin không vàng, không nhẫn, người ta cho là “thiếu chỉn chu”. Mẹ biết điều đó. Tôi cũng biết. Nhưng giữa thời buổi này, có những điều tưởng là “cần phải có” lại hóa thành gánh nặng.
Tôi làm ở Hà Nội được ba năm. Cùng chồng sắp cưới thuê một căn trọ nhỏ, lương hai đứa cộng lại khoảng 20 triệu. Đủ ăn, đủ sống, nhưng không đủ tiết kiệm. Mỗi tháng, tôi cũng có tích cóp gửi về quê vài đồng cho mẹ, rồi tiền nhà, điện nước, sinh hoạt, là lại quay về vạch xuất phát. Lúc lên kế hoạch đám cưới, hai đứa nhìn nhau mà cười buồn: chụp ảnh thôi cũng hết một phần lương tháng. Tiệc cưới thì đã cắt tối đa những thứ không cần thiết. Váy cưới thuê đơn giản. Còn sính lễ, vàng cưới, chúng tôi quyết định bỏ.
Vàng bây giờ đâu còn như ngày xưa. Ngày 28/5, giá vàng miếng SJC một lượng vàng bán ra niêm yết 118,7 triệu đồng. Chỉ một chỉ vàng thôi cũng hơn 11 triệu, hơn cả tháng lương của tôi. Với mức giá ấy, một cặp nhẫn tròn trơn giờ cũng là giấc mơ ngoài tầm với của nhiều người, nhất là những người sống bằng đôi tay, quanh năm dưới ruộng như mẹ tôi.
Thế nhưng, mẹ vẫn cứ thấy day dứt.
Tôi hiểu, với mẹ, cho con vài chỉ vàng ngày cưới không chỉ là "để dành". Nó là một cách thể hiện trách nhiệm, danh dự, là lời tiễn con đi với đầy đủ niềm tự hào. Nhưng mẹ chẳng có gì ngoài tình thương. Và chính điều ấy lại là món hồi môn lớn nhất mà tôi nhận được.
Tôi đã từng thấy nhiều người trao nhau vàng, vòng, nhẫn cưới trong những lễ cưới rình rang. Nhưng tôi chưa từng thấy ai trao được cho con mình một đôi mắt luôn dõi theo từ xa như mẹ. Mẹ không hỏi nhiều, không can thiệp, không đòi hỏi gì ở nhà chồng tương lai của tôi. Chỉ lặng lẽ bảo: “Con sống tử tế là mẹ yên tâm rồi”.
Đám cưới của tôi không có vàng, không có nhẫn cưới bằng vàng 9999 như bạn bè cùng lứa. Nhưng có một túi nhỏ mẹ gửi xe ra Hà Nội, trong đó là mấy con gà mẹ tự nuôi, ít chè khô mẹ sao, một mảnh vải hoa mẹ cắt để may áo cho tôi. Không có vàng thật. Nhưng có cả một bầu trời thương yêu gói ghém trong đó.
Đám cưới hôm ấy, tôi bước vào lễ đường không đeo gì lấp lánh trên cổ tay hay ngón tay. Nhưng tôi không hề cảm thấy thiếu. Vì tôi biết, tôi mang theo bên mình cả một đời tần tảo của mẹ, cả niềm tin mà mẹ đã dồn vào tôi, từng bữa cơm đạm bạc để dành cho con đi học, từng mùa vụ mẹ gánh lúa về đổi tiền gửi ra Hà Nội.
Vàng, với nhiều người là biểu tượng của sung túc. Nhưng với tôi, mẹ tuy giản dị, tay trắng mà không bao giờ để tôi thiếu yêu thương. Đây mới chính là biểu tượng của sự đủ đầy.