Gửi phụ huynh, người đứng ngoài phòng thi để… “sát hạch niềm tin”
Có thể sáng nay anh chị đã không ngủ đủ giấc. Một phần vì con, một phần vì chính mình. Thức dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng con thích, nhìn con mặc đồng phục mà lòng rối như tơ vò. Rồi dặn dò, rồi lo lắng, rồi bước theo sau con, như thể sợ chỉ cần mình chậm một nhịp thôi, đứa trẻ ấy sẽ không đủ sức đi hết kỳ thi quan trọng đầu đời.
Thân gửi anh chị,
Có thể sáng nay anh chị đã không ngủ đủ giấc. Một phần vì con, một phần vì chính mình.
Thức dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng con thích, nhìn con mặc đồng phục mà lòng rối như tơ vò. Rồi dặn dò, rồi lo lắng, rồi bước theo sau con, như thể sợ chỉ cần mình chậm một nhịp thôi, đứa trẻ ấy sẽ không đủ sức đi hết kỳ thi đầu đời.
Tôi hiểu. Vì ai làm cha mẹ mà chẳng mong con mình bước qua được cánh cổng mơ ước – một trường công lập “tốt”, một suất vào lớp chọn, một cái nền vững để bước tiếp lên THPT rồi đại học… Ai cũng nói “còn nhiều con đường khác”, nhưng thật lòng, chẳng ai muốn phải chọn “đường vòng” ngay từ lúc khởi đầu.
Vì thế, dù không ngồi trong phòng thi, chính anh chị mới là người đang chịu một bài kiểm tra căng thẳng: Bài kiểm tra của lòng tin.

Tôi từng thấy một người mẹ khóc lặng lẽ ở góc sân trường vì biết con làm bài không tốt. Bà nói với tôi, nhỏ đến mức như chỉ để nói cho chính mình nghe: “Cháu nó học cả năm, học thêm bao nhiêu lớp, tôi xin nghỉ việc, cắt bao nhiêu khoản, chỉ mong nó vào trường ấy... Giờ không biết sao nữa”.
Tôi cũng từng chứng kiến một ông bố giận đến mức không thèm hỏi con một câu, chỉ im lặng phóng xe đi như thể cơn giận có thể giúp con thay đổi điểm số.
Nhưng anh chị ạ, trong tất cả những căng thẳng đó, có một điều ít người kịp nhận ra: đứa trẻ ấy, có thể còn đang sợ hơn cả chúng ta.
Sợ làm ba mẹ thất vọng. Sợ mất đi kỳ vọng mà người lớn đã dồn lên vai mình từ đầu năm học. Sợ cả cái nhìn buồn của mẹ, tiếng thở dài của cha, và câu nói “biết vậy thì…” vang lên sau kết quả.
Nhiều đứa trẻ không sợ thi rớt, mà sợ “thi rớt lòng tin”.
Nên hôm nay, nếu anh chị đang đứng ngoài phòng thi xin hãy nhớ: điều duy nhất con cần khi bước ra, không phải là câu hỏi “làm bài tốt không?”, mà là ánh mắt của cha mẹ vẫn giống như sáng nay – dịu dàng và tin tưởng.
Con anh chị có thể đỗ. Có thể trượt. Nhưng nếu ngay lần thi đầu đời này, con học được cách đối mặt với áp lực, biết giữ mình bình tĩnh trong lo âu, biết cố gắng đến phút chót… thì đó đã là một thành công lớn. Và nếu, sau tất cả, con vẫn được cha mẹ đón bằng cái ôm, bằng một câu nói “mình sẽ cùng tìm cách khác” thì con đã thi đỗ điều quan trọng nhất: sự đồng hành.
Chúng ta không thể thi thay con. Nhưng có thể dạy con một điều lớn hơn: Rằng yêu thương không phải là phần thưởng cho thành tích mà là điểm tựa khi mọi thứ không như mong đợi.
Tôi mong anh chị hôm nay sẽ là người cha, người mẹ mà con sẽ nhớ mãi, không phải vì đã chạy trường tốt đến đâu, mà vì đã ở lại bên con, cả khi kết quả chưa kịp nở hoa.
Vì trong lòng đứa trẻ ấy, điều cần nhất… không phải điểm 10.