Gửi chị Hàng Giả, người khiến tôi nghi ngờ cả niềm tin
Tôi biết là tôi không nên gọi chị bằng một cái tên có vẻ “thân tình” như vậy. Nhưng dẫu sao, chị cũng đã quá quen mặt trong đời sống này, quen đến mức nhiều lúc tôi còn không phân biệt được ai mới là “thật”.
Chị Hàng Giả thân mến!
Những ngày này, chị đang gặp rắc rối, phải không? Quản lý thị trường ở khắp nơi đang ra quân. Những chiếc túi xách, đồng hồ, ví da, giày thể thao… từng được bày bán rực rỡ dưới ánh đèn trung tâm thương mại, giờ bị chất lên xe kiểm tra, niêm phong. Tôi thấy chị im lặng. Không cãi, không thanh minh. Vì có lẽ, chị cũng biết mình đã đi quá xa.

Tôi không biết nên gọi chị là sản phẩm của lòng tham, hay là hậu quả của sự dễ dãi. Có lúc tôi trách những người bán nhưng rồi nghĩ lại, họ cũng chỉ là những người mưu sinh. Có lúc tôi trách những người mua nhưng rồi cũng nhận ra, đâu phải ai cũng đủ tiền cho “hàng thật” mà vẫn cần một chút hào nhoáng để bước vào đời. Và rồi… chị cứ thế lớn lên, sống nhờ vào những khoảng xám giữa thị trường.
Nhưng chị biết không, điều nguy hiểm nhất mà chị để lại không phải là chiếc túi Louis Vuitton 250 nghìn hay đôi giày “Yeezy” không tem. Mà là sự nghi ngờ. Nghi ngờ từ ánh nhìn giữa người mua và người bán. Nghi ngờ cả chính những món hàng tôi đang dùng. Rồi dần dần, cái sự nghi ngờ đó lây lan sang cả những điều từng là thật như chất lượng, niềm tin, danh tiếng và cả những điều tử tế.
Chị có từng thấy một đứa trẻ ăn phải kẹo giả không? Hay một bà mẹ phát hiện mỹ phẩm làm trắng của mình trộn toàn hóa chất rẻ tiền? Có lẽ chị chưa từng nghĩ xa đến vậy. Nhưng ngoài thị trường xa hoa, chị đã len lỏi vào cả gian bếp, chiếc tủ lạnh, tủ thuốc, lọ kem và bữa ăn của chúng tôi. Và điều ấy, chị à, mới thật sự là đáng sợ.
Người ta nói “chiến dịch lần này là cao điểm”. Tôi thì mong đó không chỉ là cao điểm mà là một khởi đầu thật sự. Để một ngày nào đó, khi đi chợ hay đi trung tâm thương mại, tôi không phải nheo mắt nghi ngờ, không cần hỏi “có chuẩn không em?”, mà được tự nhiên tin vào giá trị của món đồ mình mua.
Và nếu ngày đó đến, tôi sẽ không cần viết thư cho chị nữa. Vì lúc ấy, chị sẽ không còn ở lại trong đời sống này, hoặc ít ra không còn sống nhởn nhơ giữa thật và giả như bây giờ.
Chúc chị sớm… về hưu và không bao giờ quay trở lại.