Di sản hơn 2.000 năm tuổi của đế chế từng thống trị toàn châu Âu
Được xây dựng bằng máu và đá, di sản này là minh chứng cho vinh quang và bi kịch của một nền văn minh.
Khi đế chế khẳng định sức mạnh bằng máu và đá
Nằm giữa lòng Rome hoa lệ, Đấu trường Colosseum, hay còn gọi là Amphitheatrum Flavium được xem như một trong những công trình biểu tượng nhất của nền văn minh phương Tây. Khởi công dưới thời Hoàng đế Vespasian vào năm 72 và hoàn thành dưới triều Titus năm 80 sau Công nguyên, đây là đấu trường lớn nhất từng được xây dựng trong lịch sử nhân loại với sức chứa khoảng 50.000 người.

Xét về kiến trúc, Colosseum là một kỳ công vượt thời đại. Công trình được xây dựng bằng đá travertine, gạch nung và bê tông La Mã cổ, áp dụng hệ thống vòm cuốn cùng hành lang đồng tâm tinh vi, cho phép hàng chục nghìn người ra vào chỉ trong vài phút. Cao gần 50 m, chu vi hơn 530 m với 80 cửa vòm lớn và bốn tầng khán đài phân cấp theo địa vị xã hội, đấu trường thể hiện rõ tính trật tự và tổ chức của xã hội La Mã cổ đại.
Bên dưới sàn đấu là hệ thống hầm ngầm hypogeum gồm nhiều phòng, thang nâng và đường trượt dùng để đưa thú dữ hoặc đạo cụ lên sàn. Đây được coi là “cỗ máy biểu diễn” đầu tiên của nhân loại, nơi kỹ thuật cơ khí và sự sáng tạo được kết hợp để tạo nên những màn trình diễn đẫm máu. Trong suốt hơn bốn thế kỷ, Colosseum đã chứng kiến cái chết của hơn nửa triệu người và hàng triệu con thú. Những trận đấu sinh tử giữa các đấu sĩ hay những cuộc săn thú được tổ chức không chỉ để giải trí, mà còn để thể hiện quyền lực và vinh quang của đế chế.

Với người La Mã, Colosseum không chỉ là nơi vui chơi, mà còn là công cụ chính trị. Sau giai đoạn nội chiến hỗn loạn, triều đại Flavian sử dụng công trình này để khôi phục niềm tin vào sự trường tồn của đế chế. Mỗi buổi biểu diễn là một nghi lễ, nơi hoàng đế được tôn vinh như vị thần nắm quyền sinh sát, và “máu trở thành ngôn ngữ của quyền lực”.
Từ đổ nát đến biểu tượng nhân loại
Sau khi đế chế La Mã suy tàn, Colosseum dần chìm trong im lặng. Thế kỷ V, nơi đây ngừng hoạt động. Sang thời Trung cổ, đấu trường bị biến thành pháo đài rồi thành mỏ đá cung cấp vật liệu xây dựng cho thành Rome. Động đất, hỏa hoạn và thời gian khiến công trình chỉ còn lại một nửa, nhưng phần đứng vững vẫn trở thành chứng nhân cho một nền văn minh từng thống trị thế giới.

Bước sang thế kỷ XVIII, cùng với làn sóng Phục hưng và du lịch châu Âu, Colosseum được nhìn nhận lại như biểu tượng của lịch sử và tinh thần La Mã cổ đại. Năm 1749, Giáo hoàng Benedict XIV cho dựng thánh giá giữa đấu trường để tưởng niệm những người đã mất. Đến năm 1980, UNESCO công nhận Colosseum là Di sản Văn hóa Thế giới, mô tả đây là “minh chứng sống động cho trí tuệ kỹ thuật và nghịch lý đạo đức của La Mã cổ đại”.
Ngày nay, hơn 7 triệu du khách đến tham quan Colosseum mỗi năm. Dù chỉ còn lại tàn tích, đấu trường vẫn hiện diện trên đồng xu 5 cent euro của Ý, trên các ấn phẩm văn hóa và trong tâm thức người dân châu Âu như một phần không thể tách rời của di sản thế giới.
Colosseum không chỉ kể câu chuyện về quyền lực và sự tàn khốc, mà còn gợi lên câu hỏi về giới hạn của con người trong khát vọng thống trị. Mỗi vết nứt trên khối đá là dấu tích của lịch sử, nhắc nhở rằng mọi vinh quang đều phải trả giá. Khi hoàng hôn buông xuống, ánh vàng phủ lên những vòm đá cổ, đấu trường không còn là nơi của máu và tiếng hò reo – mà là nơi ký ức nhân loại soi mình vào quá khứ, nhìn lại hành trình từ bạo lực đến văn minh.