Bình Thuận có một eo biển như dải lụa ôm núi, nơi mặt trời chìm sau sóng như một lời hẹn bí mật
Nằm giữa ranh giới Ninh Thuận – Bình Thuận, eo biển như dải lụa uốn lượn ôm núi, nơi hoàng hôn chìm xuống biển trong một khoảnh khắc đẹp như lời hẹn bí mật.
Khi tôi thấy thiên nhiên ôm trọn cả ba cung đường: núi, biển và trời nối liền bởi chữ S mềm mại
Chuyến công tác của tôi tình cờ đưa tôi ngang qua eo biển Vĩnh Tân – Cà Ná, đoạn ranh giới giữa Ninh Thuận và Bình Thuận. Từ trên xe, tôi kéo kính xuống, gió biển ùa vào mang theo mùi muối và hương nắng nhẹ. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi gần như nín thở: bên trái là vách núi dựng đứng, bên phải là biển xanh trải dài vô tận, còn giữa là những cung đường uốn lượn như dải lụa mềm ôm lấy sườn núi.

Tôi dừng xe ở một điểm cao, phóng tầm mắt nhìn xuống. Ba tuyến giao thông – đường sắt, quốc lộ và biển cả – cùng song hành như một bản giao hưởng thị giác. Xa xa, Nhà máy Nhiệt điện Vĩnh Tân hiện ra giữa nền trời xanh, như một điểm nhấn hiện đại lặng lẽ hòa vào cảnh sắc nguyên sơ.
Chiều xuống, ánh nắng nhuộm vàng mọi thứ. Bãi cát lấp lánh, từng con sóng vỗ vào đá tung bọt trắng xóa, và những chú còng nhỏ chạy nhốn nháo dưới chân tôi. Từng khoảnh khắc ấy giống như một bức tranh động, đẹp và sống động đến lạ lùng.
Tôi đứng trên bờ và nhìn ra biển: nơi Cù Lao Câu như một viên ngọc nằm lặng lẽ giữa đại dương
Giữa khung cảnh mênh mông của biển khơi, Cù Lao Câu hiện lên – xanh biếc, cô đơn và tuyệt đẹp. Không có dân cư sinh sống, hòn đảo nhỏ này là nơi thiên nhiên hoàn toàn làm chủ. Tôi nghe kể về những ổ chim đá ẩn sâu trong hốc, ổ trứng ba ba chôn dưới lớp cát trắng và hương thơm mằn mặn của rong biển theo gió tạt vào bờ.

Từ Cù Lao Câu, khi quay lại nhìn về đất liền, tôi thấy mọi thứ như được thu gọn trong một khung hình: núi non trập trùng, nhà máy nhiệt điện sừng sững, tàu cập cảng Vĩnh Tân dập dềnh... Một không gian rộng lớn, khoáng đạt, mang đầy hơi thở vừa công nghiệp vừa tự nhiên – một tổ hợp kỳ lạ mà hài hòa đến bất ngờ.
Tôi đi dọc những triền đá của Trường Sơn nhô ra biển, nơi có những địa danh gợi tò mò như Hang Ông Phật, Ghềnh Ông Nồng, Giếng Đục. Những cái tên tưởng như chỉ có trong truyện cổ tích, nhưng lại hiện hữu ngay trước mắt tôi – âm u, kỳ bí và phảng phất vẻ linh thiêng.
Đặc biệt, khi băng qua một con dốc nhỏ, tôi bất ngờ bắt gặp cây mai vàng nở trái mùa, đứng trơ trọi trên mỏm đá, giữa gió biển rát mặt. Mùi hương nhè nhẹ lan trong không khí khiến tôi sững người – như thể thiên nhiên vừa thầm thì một câu chào dành riêng cho người hữu duyên ghé qua.
Tôi đã đi qua – và dừng lại thật lâu, ở nơi gọi là Vĩnh Tân – Cà Ná
Trên hành trình tưởng chỉ để đi qua, tôi đã dừng lại. Không phải vì điểm đến, mà vì một đoạn đường quá đỗi đẹp đẽ. Vĩnh Tân – Cà Ná không ồn ào, không náo nhiệt, nhưng chứa đựng một vẻ đẹp khiến lòng người chững lại.
Nếu có lần nào bạn mệt mỏi giữa cuộc sống thường nhật, hãy chạy xe về phía Nam, dọc đường ven biển – và dừng lại ở đây. Ngắm núi chạm biển, lắng nghe gió cuốn và thấy lòng mình dịu xuống. Bởi đôi khi, chỉ cần một đoạn đường đẹp – là đủ để ta sống chậm lại, thật sâu.