Kiến thức

Anh không giàu, nhưng mỗi tháng đều đặn đưa tôi 10 triệu cùng nụ cười ấm áp

Diệu Hằng 18/06/2025 11:08

Chồng tôi không giàu, thu nhập mỗi tháng khoảng 20 triệu đồng. Nhưng suốt 7 năm qua, đầu mỗi tháng, anh luôn đưa tôi 10 triệu cùng một câu nói dịu dàng: “Em giữ nhé, lo cho nhà mình”. Chẳng bảng phân công, chẳng ghi chú chi tiêu. Chỉ là sự tin tưởng, đều đặn như tình yêu anh dành cho tôi.

Kinh tế gia đình!
Tôi luôn cảm thấy bình an, ấm áp bên gia đình nhỏ

Chúng tôi không đếm tiền, chúng tôi đếm sự tin tưởng

Tôi lấy chồng năm 27 tuổi. Không sính lễ hoành tráng, không nhà mặt phố xe hơi, chỉ là một bữa cơm cưới ấm cúng, với bàn tay anh nắm lấy tay tôi rất chặt và nói:

“Mình không giàu, nhưng anh hứa sẽ không để em thấy cô đơn”.

Từ đó, tôi làm vợ bằng tất cả sự giản dị và chân thành mình có. Còn anh, làm chồng bằng tất cả sự tử tế của một người đàn ông bình thường. Thu nhập mỗi tháng của anh khoảng 20 triệu đồng. Sau khi nhận lương, anh đưa tôi 10 triệu. Đều đặn. Không nhắc nhở. Không kỳ vọng “ghi chép từng đồng chi tiêu”.

Có người từng hỏi tôi:

“Sao anh ấy không đưa hết lương cho bạn mà lại giữ lại một nửa? Không tin bạn à?”

Tôi chỉ mỉm cười. Vì tôi biết, với một người đàn ông yêu gia đình – giữ lại phần của mình không phải để giấu giếm, mà là để chủ động gánh lấy những việc mà vợ không cần lo.

Thực tế, tôi chưa từng phải bỏ tiền mua bóng đèn, sửa xe, hay thay lốp. Đến kẹo bánh cho con, thuốc cảm lúc tôi mệt, hay bó hoa nhỏ vào những ngày không đặc biệt – đều từ phần anh tự giữ ấy.

Tôi từng nói:

“Anh đưa hết cho em cũng được”.

Anh chỉ cười:

“Không, em giữ nhà. Còn anh giữ phần… lặng thầm”.

Chúng tôi chưa từng có quy tắc “ai trả tiền gì”. Lúc thì tôi đóng học cho con, lúc thì anh đóng tiền điện. Có khi, anh rút tiền từ phần “riêng” để đưa thêm khi biết tôi đang chật vật xoay tiền đám cưới cháu họ. Không cần nói ra, không cần xin phép, chỉ là hành động rất nhỏ, nhưng tôi thấy thương.

Một người chồng không đưa hết tiền lương cho vợ, không có nghĩa là anh không tin vợ. Mà vì anh muốn giữ lại phần lo toan thầm lặng để người phụ nữ mình thương được nhẹ lòng hơn.

Tôi giữ tiền, nhưng anh giữ bình yên tổ ấm

Năm đầu hôn nhân, chúng tôi sống chật chội trong phòng trọ 18m². Cơm chan nước mắm, rau muống luộc là món thường trực. Tôi chưa từng than. Vì mỗi đầu tháng, anh vẫn đưa tôi 10 triệu bằng hai tay, nói nhẹ:

“Em giữ nhé, lo cho nhà mình”.

Không phải 10 triệu là nhiều. Mà vì nó đến cùng sự tin tưởng tuyệt đối.

Giờ chúng tôi đã dọn về căn hộ nhỏ có cửa sổ đón nắng. Thu nhập khá hơn một chút. Nhưng anh vẫn giữ thói quen cũ – 10 triệu đầu tháng và một nụ cười ấm. Tôi từng hỏi:

“Sao không đổi số khác, hay tăng thêm”?

Anh nói:

“Vì em từng nói, hạnh phúc là đủ, không phải dư”.

Có thể ai đó cho rằng, đưa tiền đều đặn là trách nhiệm bình thường. Nhưng tôi không nghĩ thế. Với tôi, cách người đàn ông đưa tiền – mới phản ánh tình cảm anh dành cho vợ.

Không ai bắt anh làm vậy. Không luật nào buộc. Nhưng anh vẫn đưa bằng hai tay và bằng cả sự tôn trọng.

Tôi có thể đi làm, kiếm tiền. Nhưng trong căn nhà này, tôi là người giữ lửa. Còn anh là người lẳng lặng nhặt từng que củi nhỏ để lửa ấy không bao giờ tắt.

Chúng tôi không cần giàu, chỉ cần đủ thương – đủ tin – và đủ yên tâm để gọi nhau là “tổ ấm”.

      Nổi bật
          Mới nhất
          Anh không giàu, nhưng mỗi tháng đều đặn đưa tôi 10 triệu cùng nụ cười ấm áp
          • Mặc định

          POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO