Đất & Người

Một địa điểm chỉ cách thủ đô vài chục cây số nhưng có vibe như trời Âu, nghèo vẫn chill được

Kim Dung 13/05/2025 18:00

Một thị trấn nhỏ giữa núi rừng phía Bắc đang khiến dân mê xê dịch say lòng với vẻ cổ kính, khí hậu se lạnh và mây phủ quanh năm như chốn bồng lai.

Ngày đầu tiên: Khi thị trấn mù sương ôm trọn từng bước chân

Tam Đảo hiện ra trong tầm mắt sau khoảng hai tiếng rời Hà Nội khi trời còn mờ sớm – e ấp như một thước phim Pháp giữa đại ngàn xanh, men theo cung đường quanh co xuyên rừng.

cong troi
Cổng Trời Tam Đảo

Vừa đến, tôi dạo một vòng Quảng trường trung tâm – nơi những bậc đá uốn lượn và hàng cây thẳng tắp dẫn lối đến Cổng Trời Tam Đảo. Từ đây, tôi phóng tầm mắt ra thung lũng mờ sương, nơi rừng thông vẫy gió và chim hót ngân nga trên ngọn cây. Cảnh vật khiến tôi bất giác thở chậm hơn, như sợ làm vỡ sự tĩnh lặng.

Buổi trưa, tôi ghé một quán nhỏ ăn gà đồi nướng lá chanh và su su xào tỏi – món ngon không thể bỏ qua. Sau đó check-in một homestay view núi, thả mình trên chiếc ghế gỗ, nghe gió thổi lướt qua ban công.

Chiều xuống, tôi bắt đầu hành trình leo tháp truyền hình Tam Đảo – con đường lát đá xuyên rừng đầy thơ mộng. Trên đường đi, tôi ghé Đền Bà Chúa Thượng Ngàn để tĩnh tâm, rồi tiếp tục đến Thác Bạc – dòng thác trắng như lụa giữa rừng sâu. Tôi đứng dưới thác, để nước tạt lên má, và thấy mọi mỏi mệt được gột sạch.

Tối đến, tôi lang thang chợ đêm Tam Đảo, ăn ngô nướng, uống ly rượu nếp nồng, mua vài món thổ cẩm nhỏ xinh. Cả thị trấn chìm trong sương mỏng – không gian ấy khiến lòng tôi cũng trở nên mềm hơn.

Đền Bà Chúa Thượng Ngàn
Đền Bà Chúa Thượng Ngàn

Ngày thứ hai: Giữa mây ngàn, tôi tìm thấy một khoảng lặng

Tôi dậy thật sớm, đón ánh nắng đầu tiên trên hành trình trekking Đỉnh Rùng Rình. Đường đi phủ đầy rêu và lá khô, cây rừng dày đặc, từng bước chân như chạm vào hơi thở nguyên sơ của núi rừng. Càng lên cao, mây sà xuống, bao phủ cả đoàn như tấm khăn choàng sương bạc.

Rời Rùng Rình, tôi ghé Chùa Địa Ngục – nơi không có tiếng chuông, không có sự ồn ào, chỉ còn tôi và những dãy tượng Phật nằm giữa rừng. Cảm giác đứng trước tịnh thất giữa rừng sâu khiến tôi cảm nhận rõ rệt sự an yên trong tâm trí.

Chùa Địa Ngục
Chùa Địa Ngục

Trưa, tôi quay về thị trấn, thưởng thức thịt lợn mán hấp và cốm dẹp Tam Đảo, rồi ghé một phiên chợ nhỏ ven đường. Tôi mua ít mật ong rừng, măng khô và bánh tam giác mạch làm quà. Mỗi món mang theo một chút vị của núi rừng.

Tam Đảo – Tôi đã sống chậm, hít thở đầy và yêu thêm khoảng trời mù sương ấy

Tam Đảo không khiến tôi choáng ngợp. Thay vào đó, nơi này dịu dàng níu chân bằng chính vẻ mơ màng, lạnh nhẹ, và âm vang núi rừng vang vọng mỗi bước chân.

Giữa những ngày bộn bề, đôi khi ta chỉ cần một nơi như Tam Đảo – để đi thật chậm, ngắm mây sà xuống mái nhà, nghe tiếng suối róc rách len qua tim, và nhớ rằng: trong ta vẫn có một chốn bình yên cần được đánh thức.

Kim Dung