Khám phá vũ khí đạn đạo mới có khả năng mang đầu đạn hạt nhân, tầm bắn tới 2.000 km
Ấn Độ gây chú ý khi thử nghiệm thành công thứ vũ khí chiến lược mới.
Bước tiến lịch sử trong chương trình tên lửa Agni
Cuối tháng 9 vừa qua, Ấn Độ gây bất ngờ cho cộng đồng quốc tế khi tuyên bố thử nghiệm thành công tên lửa đạn đạo Agni-Prime (Agni-P) từ một đoàn tàu di động. Đây là lần đầu tiên quốc gia Nam Á này phóng tên lửa từ bệ phóng đường sắt.

Agni-Prime là sản phẩm của Tổ chức Nghiên cứu và Phát triển Quốc phòng (DRDO), thuộc dòng tên lửa Agni huyền thoại – nền tảng cho tham vọng tự chủ hạt nhân của Ấn Độ từ những năm 1980. Được thiết kế như một tên lửa đạn đạo tầm trung (MRBM), Agni-Prime kết hợp các ưu điểm của Agni-I (tầm 700 km) và Agni-II (2.000 km), nhưng vượt trội nhờ tính cơ động, độ chính xác và khả năng phản ứng nhanh.
Bộ trưởng Quốc phòng Rajnath Singh khẳng định trên mạng xã hội X: “Đây là bước tiến lớn, đưa Ấn Độ sánh vai với các quốc gia hàng đầu về công nghệ vũ khí chiến lược”.
Tên lửa gồm hai tầng nhiên liệu rắn, giúp rút ngắn thời gian chuẩn bị và tăng tốc độ phóng. Với tầm bắn từ 1.000 – 2.000 km, Agni-Prime có thể tấn công các mục tiêu chiến lược trong khu vực. Dù chỉ nặng khoảng 11 tấn, nhẹ hơn nhiều so với các thế hệ trước nhưng tên lửa vẫn mang được đầu đạn nặng tới 1.000 kg, có thể là hạt nhân hoặc thông thường.
Hệ thống dẫn đường tích hợp GPS/INS cho độ chính xác cao, sai lệch mục tiêu dưới 10 m. Với tốc độ Mach 7 – 8 (khoảng 8.500 – 9.800 km/h), tên lửa có khả năng tấn công chớp nhoáng. Thiết kế canister hóa (đóng kín trong ống phóng) cho phép lưu trữ dài hạn và triển khai chỉ trong 10 – 15 phút. Vật liệu composite tiên tiến giúp giảm trọng lượng, tăng khả năng tàng hình trước radar và cải thiện độ cơ động, khiến Agni-Prime trở thành một vũ khí chiến lược hiệu quả và khó bị phát hiện.
Công nghệ bệ phóng đường sắt: Lợi thế chiến lược mới của Ấn Độ
Điểm khác biệt nổi bật của thử nghiệm lần này là bệ phóng di động trên đường sắt (Rail Mobile Launcher). Hệ thống này biến mạng lưới đường sắt dài 70.000 km của Ấn Độ thành “bệ phóng tiềm năng”, mở ra hướng triển khai linh hoạt và khó bị theo dõi.

Lấy cảm hứng từ các hệ thống RT-23 Molodets của Liên Xô và Barguzin của Nga, bệ phóng được tích hợp vào một toa hàng đặc biệt, có khả năng ngụy trang như toa chở hàng thông thường để đánh lừa vệ tinh do thám. Toa phóng được trang bị cửa trượt mái để phóng tên lửa và cửa bên để xả khí thải.
Đặc biệt, hệ thống có thể vận hành trên mạng lưới đường sắt điện khí hóa nhờ cần đẩy tự động, giúp loại bỏ dây điện phía trên mà không làm gián đoạn hoạt động phóng. Agni-Prime thậm chí có thể phóng ngay khi đoàn tàu đang di chuyển, giảm thời gian phản ứng xuống mức tối thiểu.
Bệ phóng được trang bị hệ thống liên lạc độc lập, chống xung điện từ (EMP), đảm bảo hoạt động ổn định trong môi trường chiến tranh hạt nhân. Sự kết hợp giữa bệ phóng di động và hàng nghìn đường hầm tự nhiên của mạng lưới đường sắt giúp tên lửa gần như bất khả xâm phạm trước các cuộc tấn công phủ đầu.
So với bệ phóng đường bộ, mô hình đường sắt có ưu thế rõ rệt về khả năng mang tải nặng, di chuyển nhanh, vượt địa hình phức tạp và tiết kiệm chi phí hậu cần. Thành công này đưa Ấn Độ vào nhóm quốc gia tinh hoa gồm Nga, Mỹ, Trung Quốc và Triều Tiên sở hữu công nghệ tên lửa phóng từ tàu hỏa.
Trong 2 – 3 năm tới, DRDO dự kiến triển khai hàng loạt Agni-Prime trên các bệ phóng đường sắt, đồng thời nghiên cứu phát triển tên lửa đạn đạo liên lục địa (ICBM) thế hệ mới, hướng tới chiến lược răn đe linh hoạt và tự chủ hoàn toàn. Thành công của Agni-Prime không chỉ là cột mốc công nghệ, mà còn khẳng định bước tiến dài của Ấn Độ trong cuộc đua vũ khí chiến lược của thế kỷ 21.