An Giang trong kỷ nguyên mới: Bài toán thương hiệu và sức bật du lịch vùng Mekong
Sau sáp nhập, An Giang sở hữu chuỗi tài nguyên đa dạng từ đồng bằng, sông nước đến biển đảo; có cả dấu ấn văn hóa của cộng đồng người Khmer, Chăm, Hoa và Kinh.
Nhiều lợi thế vàng
An Giang sau sáp nhập trở thành tỉnh có quy mô lớn với diện tích 9.888,91 km², dân số hơn 4,9 triệu người, đường biên giới dài hơn 150 km và bờ biển 200 km. Đây là điểm hội tụ hiếm có giữa rừng núi, đồng bằng, sông nước và biển đảo. Những điểm đến mang tính biểu tượng – từ rừng Tràm Trà Sư, Núi Cấm, Miếu Bà Chúa Xứ, hồ Tà Pạ, Soài So, Ô Thum đến Phú Quốc, Hà Tiên, Nam Du, cho thấy tiềm năng để An Giang vươn thành trung tâm du lịch đa dạng bậc nhất cả nước.

Ẩm thực cũng là thế mạnh, khi bún cá Long Xuyên, bánh bò thốt nốt, mắm Châu Đốc, bún kèn Hà Tiên, hay gỏi cá trích Phú Quốc đều đã ghi dấu trên bản đồ ẩm thực quốc gia. Bên cạnh đó, An Giang còn là giao điểm văn hóa của cộng đồng người Kinh, Khmer, Hoa, Chăm... với nhiều phong tục thú vị và các lễ hội đặc sắc được diễn ra hàng năm. Đây là yếu tố tạo nên bức tranh văn hóa nhiều lớp cho thương hiệu du lịch.
Trong 8 tháng đầu năm 2025, An Giang đã thu hút hơn 18 triệu lượt khách, xếp sau TP.HCM và Hà Nội về lượng du khách. Tuy nhiên, để giữ chân du khách lâu hơn, yếu tố then chốt quyết định mức chi tiêu, du lịch An Giang vẫn cần tạo thêm những dấu ấn riêng biệt. Đây cũng là bài toán chung mà nhiều địa phương làm du lịch tại Việt Nam đang tìm lời giải.
Tìm chiến lược toàn diện hướng đến tương lai
Dưới góc nhìn kinh tế du lịch, bài toán xây dựng thương hiệu của An Giang khiến người ta liên tưởng đến nhiều mô hình quốc tế đã ghi dấu ấn rõ nét.
Như Mông Cổ đã định vị hình ảnh quốc gia bằng đời sống du mục, lễ hội Naadam và hành trình khám phá thảo nguyên rộng lớn. Chiang Mai (Thái Lan) đã đưa các làng nghề truyền thống như làm ô giấy Bo Sang, dệt lụa San Kamphaeng vào chuỗi sản phẩm du lịch đặc sắc, không chỉ để lưu giữ văn hóa mà còn tạo sinh kế cho cộng đồng địa phương.

Trong khi đó, An Giang lại sở hữu lợi thế độc đáo về sự giao thoa văn hoá, điều hiếm thấy ở nhiều địa phương khác. Những sự kiện như lễ hội đua bò Bảy Núi trong dịp Sel Dolta của người Khmer, hay không gian tâm linh tại Miếu Bà Chúa Xứ hoàn toàn có tiềm năng phát triển thành các "câu chuyện thương hiệu" mang tầm vóc lễ hội quốc tế.
Tuy nhiên, sự khác biệt then chốt không nằm ở tiềm năng mà ở cách thức đầu tư. Chiang Mai thành công nhờ hạ tầng du lịch phát triển đồng bộ, từ giao thông, lưu trú đến hệ sinh thái mua sắm và giải trí. Trái lại, Hà Tiên, cửa ngõ du lịch quan trọng của An Giang, vẫn thiếu hụt trung tâm thương mại, vắng bóng các sản phẩm du lịch đêm, khiến dòng khách khó được giữ chân và dễ dàng dịch chuyển sang các điểm đến khác.
Số liệu cho thấy tiềm năng khổng lồ nhưng chưa khai thác tối đa. Giai đoạn 2021–2025, An Giang đón hơn 80,8 triệu lượt khách, trong đó gần 3,5 triệu khách quốc tế, doanh thu đạt 142.804 tỷ đồng. Nhưng so với Phú Quốc, "ngôi sao" mới nổi với hàng loạt khu nghỉ dưỡng, tổ hợp giải trí đẳng cấp quốc tế, chuẩn bị đăng cai APEC 2027, khoảng cách về chất lượng sản phẩm và thương hiệu là đáng kể.
Trong bối cảnh hội nhập, du lịch không chỉ là ngành kinh tế mũi nhọn mà còn là công cụ định vị địa phương trên bản đồ toàn cầu. Với An Giang, chiến lược mới phải đi từ ba trụ cột: thương hiệu – hạ tầng – cộng đồng.
Thứ nhất, cần định vị lại thương hiệu bằng cách lấy văn hóa – tín ngưỡng làm cốt lõi. Nếu Mông Cổ gắn với du mục, Chiang Mai gắn với thủ công, thì An Giang hoàn toàn có thể trở thành "trung tâm du lịch cộng đồng Mekong".
Thứ hai, hạ tầng phải đi trước một bước. Theo các chuyên gia du lịch nhận định, tỉnh cần đầu tư giao thông kết nối đường bộ – đường sông, nâng cấp dịch vụ lưu trú, điện nước, đồng thời xây dựng các trung tâm thương mại – giải trí để giữ khách lâu hơn.
Thứ ba, phải thay đổi cách tiếp cận với cộng đồng. Người Khmer, Hoa, Chăm, Kinh không chỉ là "diễn viên phụ" mà phải tham gia thiết kế sản phẩm, câu chuyện sẽ được kể chân thực hơn và giá trị kinh tế cũng phân bổ đều hơn.

Về mặt chính sách, Sở Du lịch An Giang đã đề xuất chiến lược toàn diện: đánh giá lại tài nguyên du lịch, định vị sản phẩm chủ lực sau sáp nhập, gắn kết các tuyến điểm nội tỉnh, chuyển đổi số, phát triển du lịch xanh. Đồng thời, tỉnh cũng đặt mục tiêu tham gia sâu vào mạng lưới quốc tế, tận dụng cơ hội từ các sự kiện lớn như APEC 2027 để nâng tầm thương hiệu.
Kinh nghiệm quốc tế cho thấy, một điểm đến chỉ có thể thành công khi vừa giữ được bản sắc riêng, vừa đáp ứng tiêu chuẩn toàn cầu. Với vị trí chiến lược ở Mekong, đường biên giới dài và cửa ngõ ra biển, An Giang hoàn toàn có tiềm năng trở thành trung tâm du lịch hàng đầu khu vực.
Nhưng để đạt được điều đó, tỉnh phải đi từ "lượng" sang "chất". Từ con số hàng chục triệu lượt khách sang giá trị trải nghiệm và chi tiêu bền vững. Khi du lịch được định vị đúng, không chỉ kinh tế An Giang được hưởng lợi, mà cả chuỗi giá trị du lịch vùng Mekong cũng có thêm động lực để vươn tầm quốc tế.