Lý Sơn 3 ngày 2 đêm: Tôi đi tìm gió biển, rồi mắc kẹt trong vẻ đẹp hoang sơ của một hòn đảo lửa
Tôi đến Lý Sơn sau hành trình dài từ Hà Nội, để rồi chẳng nỡ rời đi. Biển trong, cát trắng, núi lửa cổ và cả một làng bích họa sống động níu bước chân tôi.
Ngày đầu: Tôi chạm vào đất Quảng, nghe sóng hát ở biển Mỹ Khê
Sáng sớm, tôi có mặt ở sân bay Nội Bài, lòng đầy háo hức với chuyến đi biển giữa mùa hè rực nắng. Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Chu Lai, xe đã chờ sẵn đưa tôi hướng về Quảng Ngãi – vùng đất miền Trung chân chất, nơi giọng nói mềm như sóng vỗ.
Sau bữa trưa ấm bụng với các món quê như cá kho tộ, rau dại luộc, tôi về khách sạn nghỉ một chút trước khi bắt đầu hành trình đầu tiên: núi Thiên Ấn – ngọn núi trầm mặc ôm lấy chùa cổ Thiên Ấn. Ngôi chùa nằm trên đỉnh núi, nhìn xuống dòng sông Trà Khúc cong cong như dải lụa uốn lượn giữa đất trời. Gió nơi này thổi rất nhẹ, như mang theo cả hơi thở trầm lắng của bao thế kỷ.

Chiều xuống, tôi ghé biển Mỹ Khê Quảng Ngãi, nơi bãi cát dài mịn, không gian khoáng đạt và hoang sơ đúng nghĩa. Tôi không bơi nhiều, chỉ đứng lặng nhìn biển thở, nghe tiếng sóng vỗ vào đá như bản hòa âm cổ xưa của đất trời miền Trung.
Tối về, tôi lang thang vài vòng phố nhỏ Quảng Ngãi, gọi một phần bánh xèo nóng hổi và kết thúc ngày đầu bằng giấc ngủ say, chuẩn bị cho chuyến vượt biển ngày mai.
Ngày hai: Tôi đến Lý Sơn – vùng đất mang hình hài ngọn núi lửa giữa đại dương
Sáng sớm, tôi có mặt ở cảng Sa Kỳ, kịp ăn sáng bằng tô bánh canh chả cá nóng hổi rồi xuống tàu cao tốc. Hơn một giờ lênh đênh, đảo Lý Sơn hiện ra như một dấu chấm than giữa biển – vừa dữ dội vừa nên thơ.
Điểm đầu tiên trong hành trình là Chùa Hang, nơi được tạc thẳng vào vách đá núi lửa – mát rượi và linh thiêng. Tôi lặng người nhìn bàn thờ đơn sơ, nghe tiếng chuông vang vọng trong đá như lời nhắc về quá khứ thiêng liêng.
Tôi tiếp tục lên đỉnh Thới Lới, đứng dưới Cột Cờ Tổ quốc, gió thổi mạnh, nhưng lòng tôi bình yên lạ. Phía dưới là Hang Câu, nơi sóng biển đã tạc nên một kỳ quan bằng đá với vô vàn hình thù kỳ lạ. Tôi ngồi trên một mỏm đá, ngắm trời xanh cắt ngang biển ngọc, rồi lặng lẽ gửi vài dòng suy nghĩ vào sổ tay.

Chiều, tôi lên cano đến đảo Bé – Cù Lao Bờ Bãi. Trên đảo, tôi ghé làng bích họa, nơi tường nhà được vẽ lên những hình rùa biển, cá heo, san hô với màu sắc rực rỡ. Tôi tắm ở bãi Tây, rồi đi thuyền thúng cùng người dân, ngắm san hô ngay dưới chân mà không cần lặn sâu.
Tối về đảo Lớn, tôi ngồi ăn cua huỳnh đế, mực một nắng nướng, tay chấm muối tiêu chanh, miệng bật cười vì… ngon quá. Lý Sơn về đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng sóng và bóng đèn vàng rọi trên mặt nước – một vẻ đẹp khó gọi thành tên.
Ngày cuối: Tôi lặng người trước Giếng Tiền và Cổng Tò Vò
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm để uống cà phê bên biển, rồi khởi hành đi Chùa Đục, nơi có Quan Âm Đài cao 25m hướng thẳng ra biển lớn. Từng bước chân leo lên tượng, tôi như thấy mình nhẹ hơn – cả thể xác lẫn tâm hồn.
Ngay phía sau là miệng núi lửa Giếng Tiền – hùng vĩ, hoang sơ, và có cảm giác như cả đảo Lý Sơn được sinh ra từ đỉnh núi này. Tôi ngồi đó, lặng ngắm từng tầng địa chất, tưởng tượng hàng triệu năm trước nơi đây đã từng sôi trào nham thạch thế nào.

Chuyến đi kết thúc bằng khoảnh khắc đứng trước Thạch Cổng Tò Vò – vòm đá tự nhiên như một khung cửa sổ mở ra đại dương. Bình minh nơi đây đẹp đến ngỡ ngàng, ánh nắng xuyên qua cổng đá, tạo nên bức tranh như chỉ có trong truyện cổ.
Trên đường trở về đất liền, tôi mua vài kg tỏi Lý Sơn, ít vỏ ốc, mấy món hải sản khô làm quà. Nhưng món quà lớn nhất tôi mang về có lẽ là… lòng nhẹ tênh và trái tim rộng mở.
Lý Sơn 3 ngày, tôi thấy biển – nhưng không chỉ là sóng và cát. Tôi thấy lịch sử nằm trong từng vách đá, thấy lòng người dân đảo mộc mạc như món gỏi tỏi cay nồng, và thấy chính tôi – lần đầu sống chậm đến vậy giữa thiên nhiên bao la.