Phong cách sống của người làng gốm Bát Tràng giữa thời hiện đại khiến nhiều người suy ngẫm
Phong cách sống của người làng gốm Bát Tràng luôn bền bỉ và sâu lắng.
Gốm là nghề nhưng cũng là một phong cách sống
Cách trung tâm Hà Nội chưa đầy 10km, làng gốm Bát Tràng nằm yên bình bên sông Hồng như một nét trầm giữa guồng quay hối hả của đô thị. Không chỉ là một làng nghề lâu đời, nơi đây còn lưu giữ một phong cách sống đặc trưng, kết tinh từ đất, lửa, bàn tay và sự lặng lẽ.

Người Bát Tràng không sống vội. Họ quen với nhịp đời tuần tự, chính xác đến từng thao tác từ nhào đất, tạo dáng, phơi, nung đến phủ men. Sự bền bỉ và tỉ mỉ ấy không chỉ thể hiện trong sản phẩm mà còn in sâu vào lối sống. Với họ, sống là một quá trình gắn bó lâu dài với nghề, với đất và với giá trị truyền đời.
Ở Bát Tràng, trẻ con lớn lên trong tiếng quay bàn xoay, tiếng lửa lò rền rĩ và màu đất dính tay cha mẹ. Người lớn không nói nhiều nhưng ai cũng hiểu thế nào là “giữ lửa”. Họ sống trầm như chính chất đất sét nung qua lửa hàng nghìn độ: không vỡ vụn bởi nóng lạnh cuộc đời.
Dù là làm gốm truyền thống hay chuyển sang sáng tạo hiện đại, người Bát Tràng vẫn giữ một phong cách sống lặng lẽ và kiên định. Họ không bon chen, không khoa trương nhưng sản phẩm của họ lại có mặt khắp nơi, từ góc phố cổ đến những bàn ăn sang trọng. Giống như chính họ: thầm lặng nhưng để lại dấu ấn bền lâu.
Sống chậm, sống bền: “Men sống” của người Bát Tràng
Để làm ra một sản phẩm gốm đẹp, cần nhiều hơn tay nghề và đó là cả một tâm thế sống. Người làng gốm hiểu rằng, gốm dễ vỡ, nhưng nếu nung đủ lửa sẽ thành men sành bền, chắc và có hồn. Cũng như con người nơi đây: trải qua bao sóng gió, từ cơ chế thị trường đến đại dịch, họ vẫn đứng vững với nghề.
Ở Bát Tràng, bạn sẽ thấy một kiểu sống “ngược chiều đô thị”: quán cà phê không ồn ào, người ngồi bên bàn trà không mải lướt điện thoại mà chăm chú nắn từng món đồ nhỏ. Người già vẫn ra lò, người trẻ mở lớp dạy nặn gốm. Nghề không chỉ nuôi sống mà còn định hình nhân cách sự kiên nhẫn, kỹ lưỡng, giản dị và gắn bó với cội rễ.

Cách họ sống không vội vã mà sâu lắng. Họ chọn ở lại quê, dù có cơ hội ra phố. Họ chọn sống cạnh lò nung và xưởng gốm thay vì tìm kiếm sự tiện nghi hiện đại. Bởi hơn ai hết, người làng gốm hiểu rằng: chạm vào đất là chạm vào ký ức và sống cùng gốm là sống cùng tổ tiên, với một sự tôn trọng bền bỉ.
Chính sự “trầm” ấy làm nên một phong cách sống rất riêng, không chỉ là gìn giữ một nghề mà là gìn giữ bản sắc sống. Từng nếp nhà, từng góc chợ gốm, từng nụ cười bên men trắng đều là minh chứng cho một lối sống không bị cuốn trôi bởi thời gian.
Ở Bát Tràng, nghề và người hòa làm một. Họ sống trầm lặng như đất, bền bỉ như men sành, không ồn ào nhưng sâu sắc. Phong cách sống ấy không đến từ triết lý nào to tát, mà được chắt lọc qua từng thế hệ từ bàn tay làm gốm đến cách đối nhân xử thế.
Trong một thế giới ngày càng chú trọng vào sự nhanh, sự tiện, người Bát Tràng vẫn kiên định với giá trị của sự thủ công, sự kiên nhẫn và sự gắn kết với cội nguồn. Họ sống giữa đất nhưng lòng không nặng. Họ lặng lẽ làm ra những sản phẩm chứa cả văn hóa, ký ức và bản lĩnh sống.
Đó là lý do vì sao, đến với Bát Tràng, ta không chỉ mua một món đồ gốm mà còn mang về một chút tinh thần sống trầm – bền – sâu, đúng như con người nơi đây.