Du lịch 2 ngày 1 đêm: Tưởng ngắn ngủi mà đủ để tôi chẳng muốn rời đi
Cát Bà không chỉ có biển xanh cát trắng, mà còn có rừng ngập mặn, mỏm đá kỳ bí và câu chuyện các bà lo hậu phương từ thuở chống giặc Ân xa xưa.
Ngày đầu: Tôi lạc bước giữa biển trời và một câu chuyện chưa kể
Sáng sớm, tôi rời Hà Nội với một chiếc balo gọn nhẹ và tâm hồn nôn nao như trẻ nhỏ lần đầu ra biển. Hơn 2 giờ đồng hồ, tôi đã đặt chân đến Hải Phòng – thành phố cảng rộn ràng. Từ Bến Bính, con tàu cao tốc lao băng qua sóng nước, đưa tôi đến Cát Bà chỉ sau một tiếng đồng hồ. Biển mở ra trước mắt – trong xanh, thăm thẳm, như thể tôi vừa bước vào một trang sách mới của mùa hè.

Cát Bà đón tôi bằng tiếng sóng, bằng những dãy núi đá vôi trùng điệp như bức bình phong cổ vẽ bằng tay. Tôi thả mình trên bãi Cát Cò 2 – nơi cát trắng như bột và nước biển trong đến mức có thể nhìn thấy cả những đàn cá nhỏ bơi lội bên chân. Mỗi cơn sóng xô đến lại đưa tôi trôi xa khỏi những ồn ào thường nhật.
Buổi chiều, tôi thuê thuyền khám phá Vịnh Lan Hạ – viên ngọc lặng lẽ bên cạnh vịnh Hạ Long nổi tiếng. Thuyền trôi qua những mỏm núi nhọn hoắt, các áng nước lặng như gương, tôi ngỡ mình đang trôi giữa một thế giới chỉ có trong tranh thuỷ mặc. Những bãi tắm hoang sơ như Vạn Bội, Cát Dứa, hiện ra giữa vịnh như những chiếc khăn lụa thêu tay giấu kín.

Trên hành trình ấy, tôi ghé qua làng chài cổ Cái Bèo – nơi người dân vẫn sống như thể thời gian chưa từng thay đổi. Những ngôi nhà nổi đơn sơ, lồng nuôi cá, giọng nói ấm áp và hiền hậu của người làng như kéo tôi về với ký ức tuổi thơ.
Đêm đến, tôi dừng chân tại một homestay lưng chừng đồi. Trong tiếng sóng nhẹ và gió biển mát lành, tôi nghe người chủ kể chuyện cổ: rằng nơi đây từng là “đảo hậu phương” – nơi các bà, các mẹ chuẩn bị lương thảo cho những người ra trận. Từ đảo Các Bà, năm tháng trôi qua, cái tên được đọc thành “Cát Bà” – và mỗi bước chân tôi đi hôm nay, như dẫm lên cả một đoạn lịch sử không ai viết thành sách.
Ngày thứ hai: Tôi tỉnh dậy giữa rừng ngập mặn và lời gọi của thiên nhiên
Sáng hôm sau, tôi rời trung tâm đảo sớm để kịp chuyến cáp treo Cát Hải – Phù Long. Từ trên cao, rừng ngập mặn hiện ra như một mê cung xanh biếc trải dài đến tận chân trời. Rừng Phù Long rộng gần 700ha – nơi mà hơn 30 loài cây ngập mặn đan tay vào nhau, giữ đất, chống sói lở, và làm lá phổi lớn cho cả vịnh.
Tôi dành phần lớn buổi sáng ở khu dự trữ sinh quyển Cát Bà – nơi được UNESCO vinh danh từ 2004. Có điều gì đó rất chậm, rất xanh, rất thở trong từng bước tôi đi. Chim gọi nhau trên ngọn cây, tán rừng rì rào như nói điều gì với gió, còn tôi thì chỉ biết ngước nhìn, biết ơn vì mình có mặt ở đây.

Trên đường về, tôi tranh thủ ghé động Trung Trang – nơi từng là bệnh viện dã chiến trong kháng chiến. Động sâu, mát lạnh, đá vôi óng ánh, ánh sáng mờ ảo như đưa tôi trôi ngược dòng thời gian. Bên ngoài, tôi ngồi dưới tán cây lớn, ăn bữa trưa với bánh đa cua và cá thu nướng – giản dị nhưng ngon như vị của miền đất hoang sơ.
Chiều xuống, tôi ra lại bãi Tùng Thu, ngồi một mình trên cát, nhìn những con thuyền xa xa trở về bến. Có lẽ chính khoảnh khắc đó – không phải sóng biển, không phải ánh hoàng hôn – mà là tiếng lòng mình dịu lại giữa không gian khoáng đạt, khiến tôi thực sự yêu Cát Bà.
Tạm biệt, nhưng không là chia xa
Chuyến đi 2 ngày kết thúc nhanh đến mức tôi chưa kịp cất hết nỗi nhớ. Nhưng Cát Bà vẫn ở lại trong tôi – bằng những lớp rừng xanh ngắt, bằng những con đường đèo ôm lấy vách núi, bằng lời kể về các bà thuở chống giặc và cả nụ cười hiền hậu của người giữ chùa trên đảo.
Tôi rời Cát Bà không chỉ mang về ảnh đẹp, mà mang về một khát vọng: sống chậm hơn, sâu hơn, và trân trọng từng mảnh thiên nhiên quý giá đang dần khép mình lại.