Kiến thức

Tôi giấu chồng đi làm giúp việc để trả nợ vì anh đầu tư chứng khoán thua lỗ

Băng Thanh 16/06/2025 15:16

Chồng tôi từng đổ hàng trăm triệu vào cổ phiếu vì nghĩ có thể đổi đời. Nhưng sau vài tháng, tiền tiết kiệm bốc hơi, món nợ ập đến. Tôi đành lén đi làm giúp việc để trả nợ, giấu chồng và cả gia đình. Tôi mệt mỏi, chán chường, và không biết mình có thể gồng gánh đến bao giờ.

Từng là người phụ nữ mơ mộng

Tôi 32 tuổi, lập gia đình được 5 năm và hiện có một bé gái hơn 3 tuổi. Hai vợ chồng cùng quê, lên Hà Nội lập nghiệp, thuê trọ sống qua ngày. Thu nhập của tôi không cao – chỉ hơn 7 triệu đồng/tháng từ công việc văn phòng. Còn chồng tôi từng làm nhân viên kinh doanh, chịu khó, cầu tiến, nhưng luôn khát khao "làm lớn".

Tâm sự người vợ - chồng đầu tư thua lỗ
Dù yêu anh, nhưng tôi cũng rất mệt mỏi và không biết còn có thể gồng gánh được đến bao giờ (hình minh họa)

Cách đây hai năm, khi chứng khoán bùng nổ, bạn bè rủ rê, anh xin nghỉ việc và nói với tôi: "Chơi chứng khoán thôi em, biết đâu đổi đời". Tôi ngập ngừng, nhưng vì tin chồng, tôi đồng ý để anh rút toàn bộ 150 triệu đồng tiết kiệm của hai vợ chồng để "lướt sóng".

Ban đầu, mọi thứ rất hứa hẹn. Anh mua một mã cổ phiếu ngành bất động sản, đúng lúc thị trường tăng nóng. Tài khoản của anh có lúc lời hơn 30%. Tôi thấy anh rạng rỡ như đứa trẻ có quà, liên tục bảo "sắp mua nhà rồi". Nhưng rồi chỉ vài tháng sau, thị trường quay đầu. Cổ phiếu rớt thê thảm. Anh càng cố gỡ, càng lỗ sâu. Sau một năm, toàn bộ tiền tiết kiệm bốc hơi, chưa kể anh còn vay nóng bạn bè để "trung bình giá", khiến khoản nợ phình lên gần 200 triệu đồng.

Tôi lặng lẽ đi làm giúp việc để trả nợ cho chồng

Tôi từng xin anh đi làm thêm nhưng anh ngăn lại. Anh bảo: "Đàn bà đi làm giúp việc là nhục, để anh xoay sở". Nhưng xoay sở mãi vẫn không thấy tiền đâu. Anh trốn tránh, nằm nhà ôm điện thoại, bữa ăn cũng ít dần, con gái cần sữa cũng phải đong đếm từng lon.

Một lần tình cờ, tôi thấy trong nhóm khu trọ có người cần tìm người dọn dẹp buổi tối, tôi lặng lẽ nhắn tin xin việc. Mỗi buổi tôi được 70.000 – 100.000 đồng. Ban đầu là một nhà, rồi thành ba bốn nhà mỗi tuần. Tôi giấu chồng, bảo đi làm thêm kế toán, nhưng thật ra là đi rửa chén, lau nhà.

Tôi quen dần với việc mang đôi găng tay cao su, kỳ cọ nhà vệ sinh, lau bàn thờ, vắt khô từng tấm khăn bếp. Có hôm mệt lả, về đến nhà gần 11 giờ đêm, con đã ngủ, chồng vẫn ôm máy tính nhìn bảng điện. Tôi chẳng buồn hỏi anh còn hy vọng gì nữa không. Tôi chỉ biết mình phải trả nợ – âm thầm và cạn sức.

Tôi yêu anh, nhưng tôi cũng mệt mỏi lắm!

Tôi không oán trách, nhưng tôi thấy mình thật đơn độc. Có lần, tôi đưa cho chồng 2 triệu đồng, bảo là bạn trả nợ cũ. Nhưng thật ra đó là tiền tôi đi lau nhà của một bà cụ khó tính suốt 5 buổi. Chồng tôi cầm tiền, chẳng hỏi gì, chỉ lặng im. Có lẽ anh biết, nhưng không dám đối diện. Hay đơn giản là... anh mặc kệ.

Tôi đã trả được hơn 80 triệu đồng, vẫn còn gần 100 triệu. Mỗi tháng, tôi cố gắng giữ vững nhịp sinh hoạt cho con, giả vờ như chúng tôi là một gia đình bình thường. Nhưng trong lòng tôi hoang hoải. Tôi không biết còn có thể gồng đến bao giờ. Tôi không muốn con gái sau này lớn lên phải nghe mẹ nói: “Ngày xưa bố mày chơi chứng khoán nên mẹ mày mới đi lau nhà”.

Tôi có nên tiếp tục giấu chồng mà đi làm giúp việc? Hay nên nói ra tất cả, cho anh thấy tôi đã hy sinh như thế nào? Tôi yêu anh, nhưng tôi cũng mệt lắm rồi. Liệu tôi có đang sống quá thực tế, hay anh đã quá mơ mộng?

Băng Thanh