Đen đá không đường

Mỗi miếng thịt trên mâm cơm, giờ lại phải nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ

Cafe Chứng 08/06/2025 16:04

Sáng nay vợ tôi gọi điện: “Anh đừng ghé siêu thị mua thịt gà nhé, em vừa đọc báo, bảo là có vụ bán thịt bệnh, còn dán cả tem kiểm dịch giả”. Tôi thở dài, chẳng phải vì tiếc miếng cánh gà chiên giòn, mà bởi cảm giác bữa cơm giờ đây cũng trở thành nơi phải đấu trí với lòng tin.

Bữa cơm tối nay có lẽ nên đổi món
Bữa cơm tối nay có lẽ nên đổi món

Tôi không làm trong ngành thực phẩm, càng không phải dân chuyên kiểm dịch. Tôi chỉ là một người tiêu dùng bình thường như hàng chục triệu người khác ra chợ mua đồ, đi siêu thị chọn món. Nhưng tôi đã từng tin rằng, miếng thịt có dấu đỏ là miếng thịt an toàn.

Thế mà bây giờ, lại có cả câu chuyện: Thịt thối, gà bệnh, heo không đảm bảo vẫn đi qua những cửa kiểm dịch, vẫn được đóng dấu, vẫn lọt lên kệ. Báo chí nói rất rõ: Nhân viên công ty giao nhận hàng hóa tận nơi, thậm chí nhân viên thú y chỉ "xác nhận từ xa". Còn người tiêu dùng? Chúng tôi không có xa gần. Chúng tôi chỉ có... lòng tin.

Vụ việc mà vợ tôi nhắc đến chính là vụ Công ty C.P Việt Nam bị tố bán ra thị trường hàng chục tấn thịt gà không đảm bảo chất lượng, có dấu hiệu ôi thiu, bốc mùi. Dù vậy, các lô hàng này vẫn được đóng dấu kiểm dịch và lưu hành. Sau khi sự việc được phản ánh, Bộ Công an đã chính thức vào cuộc điều tra, phối hợp với các đơn vị chuyên môn để xác minh dấu hiệu vi phạm.

Lòng tin vốn đã mong manh nay lại rách một đường lớn.

Tôi nhớ lại năm ngoái, có lần đi công tác miền Tây, ghé vào một quán ăn gia đình. Bác chủ quán khoe: “Gà ở đây tụi tui tự nuôi, không bao giờ xài hàng đông lạnh đâu”. Tôi hỏi đùa: “Sao khách tin được?”. Bác cười: “Ở đây không tin thì thôi à. Tin là ăn, không tin thì đi quán khác. Nhưng tụi tui bán mười năm rồi, chưa ai lăn ra bệnh”.

Người tiêu dùng, thật ra không đòi hỏi quá nhiều. Chúng tôi không cần một cái dấu đỏ, mà cần một lời đảm bảo có trách nhiệm. Không cần nhãn mác đẹp, mà cần một quy trình tử tế. Không cần chiêu trò, mà cần thật thà.

Vì vậy, khi vụ việc bị phanh phui, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Không phải vì biết được “ai sai”, mà vì cuối cùng, niềm tin của người tiêu dùng không bị gạt sang một bên. Bộ Công an vào cuộc. Các cơ quan chức năng kiểm tra. Những tiếng nói từ cộng đồng được lắng nghe. Ít ra, có ai đó hiểu rằng: Một miếng thịt bẩn không chỉ gây đau bụng, nó còn làm đau cả sự tin tưởng.

Chúng tôi không cần phải biết công ty đó tên gì, sản xuất bao nhiêu tấn mỗi ngày. Nhưng chúng tôi cần thấy rằng, mọi doanh nghiệp kinh doanh thực phẩm đều đang bị nhìn bằng con mắt “của người ăn”.

Người ăn có thể im lặng. Nhưng một khi đã mất lòng tin, họ sẽ không quay lại. Thị trường không tha thứ cho kẻ đánh đổi đạo đức lấy lợi nhuận. Bữa cơm gia đình không phải là nơi chấp nhận rủi ro.

Cafe Chứng