Thư gửi người không quen

Gửi anh Áo Trắng, người lặng lẽ đứng giữa sinh tử của người khác

Người Quan Sát 27/05/2025 09:27

Hôm nay là ngày của anh. Nhưng tôi biết, nếu không có lịch nhắc có lẽ chính anh cũng quên mất. Vì anh đang bận. Bận đọc hồ sơ bệnh án, bận trả lời từng tiếng gọi trong đêm, bận đứng giữa ranh giới rất mong manh của sự sống và điều chưa thể cứu.

Anh Áo Trắng thân mến!

Tôi gọi anh là “anh Áo Trắng”, không phải vì thiếu trang trọng mà vì cái tên ấy quen hơn cả danh xưng “bác sĩ”, “lương y” hay “chuyên gia đầu ngành”. Với bệnh nhân, anh là người đầu tiên họ nhìn thấy sau một cơn đau và đôi khi là người cuối cùng họ nắm tay.

bacsi.jpg
Người ta gọi nghề của anh là cao quý, nhưng tôi tin anh chưa bao giờ làm nghề này vì sự cao quý đó

Người ta gọi nghề của anh là cao quý, nhưng tôi tin anh chưa bao giờ làm nghề này vì sự cao quý đó. Anh chọn vì một điều khó lý giải, như thể ai đó sinh ra là để làm công việc cứu người. Và rồi anh đi mỗi ngày một bước, trong một hành trình không được phép sai, không được phép mệt, không được phép buông.

Tôi từng thấy anh gục ngủ bên bàn trực, bên cạnh là hồ sơ bệnh nhân chưa đọc hết. Tôi từng nghe anh nói giọng khàn sau nhiều ca mổ kéo dài. Tôi từng thấy ánh mắt của anh khi không cứu được một người, nó không giống sự thất vọng mà giống như một lời xin lỗi không nói thành lời.

Anh Áo Trắng à, tôi biết: Có khi anh nhận được lời cảm ơn, nhưng cũng có lúc anh phải nghe những câu trách móc, đôi khi rất oan. Người ta có thể đổ lỗi cho anh chỉ vì một thủ tục chậm vài phút hay một phác đồ không hợp với cơ địa. Nhưng ít ai biết rằng, anh luôn là người mang nhiều nhất cảm giác “giá như”.

Tôi viết thư này không chỉ để cảm ơn mà để ghi nhận. Ghi nhận sự hiện diện thầm lặng của những người như anh, những người sống trong ánh đèn trắng, phòng kín, nhưng để giúp người khác trở về ánh sáng.

Ngày hôm nay, nếu có ai đó nói với anh hai chữ “vinh danh”, tôi mong rằng: Họ cũng hiểu, vinh danh không phải là trao hoa trong hội trường mà là cho anh một chế độ đãi ngộ công bằng, một môi trường không khiến bác sĩ phải xin nghỉ vì áp lực, một hệ thống y tế đủ nhân văn để cả thầy thuốc và bệnh nhân đều thấy mình được tôn trọng.

Anh vẫn sẽ tiếp tục đi giữa hành lang bệnh viện quen thuộc với nhịp tim, huyết áp và những tiếng gọi không bao giờ ngơi. Nhưng hôm nay, hãy cho tôi được gọi tên anh, không phải trong lúc cấp cứu mà trong một bức thư. Một cách lặng lẽ để nói rằng: Chúng tôi thấy anh và biết ơn anh.

Kính thư!

Một người từng sợ tiếng chuông bệnh viện, nhưng thấy bình an khi thấy anh xuất hiện.

Người Quan Sát