Không còn những cánh đồng tam giác mạch, Hà Giang mùa hè nhẹ nhàng như một bản nhạc không lời giữa đại ngàn đá
Tôi chọn Hà Giang vào mùa hè – không phải vì hoa, mà vì nắng, gió, đá và lòng mình được lắng lại giữa những bản làng nằm yên bên sườn núi.
Tôi chọn đi Hà Giang – vào mùa hè
Không đợi mùa tam giác mạch. Không đợi tuyết rơi hay những thước phim flycam chụp từ trên cao. Tôi đi Hà Giang vào mùa hè khi núi vẫn cao, gió vẫn mạnh và nắng đủ vàng để hong khô những mỏi mệt trong lòng.
Hành trình bắt đầu từ cổng trời Quản Bạ, nơi sương sớm còn lưng chừng triền núi. Bánh xe chậm rãi bò qua từng khúc cua gắt, thi thoảng dừng lại để tôi thở, không phải vì mệt, mà vì ngỡ ngàng. Những dải núi xếp lớp như sóng, những thung lũng ngô xanh rì, những bản làng nép mình trong lòng đá, tất cả hiện lên trong sự im lặng đến mức nghe được tiếng tim mình.
Ở Hà Giang, tôi học lại cách đi chậm. Học cách ngắm một bông hoa ven đường, nghe tiếng gà gáy vọng từ núi bên kia, và cảm nhận sự sống theo cách nguyên bản nhất không cần màu mè, không cần phô trương.
Mã Pì Lèng, Nho Quế và con đường mang tên Hạnh Phúc
Tôi đi trên cung đường Hạnh Phúc, cái tên nghe như một lời chúc lành. Đoạn từ Đồng Văn đến Mèo Vạc khiến tim tôi thắt lại. Một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực sâu hun hút, mây bay lững lờ dưới chân và gió rít qua những khe đá, thứ cảm giác vừa choáng ngợp, vừa bình yên đến lạ.

Mã Pì Lèng hiện ra như một huyền thoại. Không lạnh căm như mùa đông, cũng không dữ dội như lời đồn. Tháng Sáu, Mã Pì Lèng đổ nắng nhẹ lên từng bậc đá, in bóng cây trên mặt đường uốn lượn. Tôi dừng xe trên đỉnh đèo, phóng tầm mắt về dòng Nho Quế phía xa, con sông xanh biếc như dải lụa vắt ngang thung lũng. Chỉ cần ngồi đó thôi, tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng, như được gột rửa sau những ngày mỏi mệt.
Tôi không có flycam. Cũng chẳng cần máy ảnh xịn. Nhưng tôi có đôi mắt để nhìn, và trái tim để cảm. Và chính lúc ấy, tôi hiểu vì sao Hà Giang lại khiến nhiều người rưng rưng đến thế.
Giữa bản làng và chợ phiên – nơi đời sống thì thầm
Tôi ghé Lô Lô Chải, ngôi làng nép dưới chân cột cờ Lũng Cú. Những ngôi nhà trình tường vàng đất, mái ngói rêu phong, hàng rào đá xếp tay và tiếng khèn nhẹ ngân trong chiều, nơi đây như tách biệt với phần còn lại của thế giới. Tôi được mời vào một căn bếp nhỏ, uống trà rừng và nghe chuyện người bản địa kể về những ngày mùa mộc mạc, chậm rãi và đầy trìu mến.

Sáng sớm hôm sau, tôi đi chợ phiên Đồng Văn. Khác với không khí yên tĩnh thường ngày, chợ như một lễ hội sắc màu. Váy áo thổ cẩm rực rỡ, tiếng cười giòn tan, mùi thắng cố, mùi rượu ngô, tiếng người trả giá, tiếng trẻ con nô đùa, tất cả tạo nên một bản giao hưởng sống động giữa cao nguyên đá.
Tôi bắt gặp một bà cụ người Dao đỏ bán mật ong rừng, một cô gái Mông đỏ mặt khi được ai đó khen chiếc váy mới, và một cậu bé má phính ngồi gặm kẹo bên lề đường. Hà Giang lúc ấy không phải điểm đến du lịch, nó là cuộc sống. Nguyên vẹn, chân thành và đầy thương mến.
Tôi đã để Hà Giang làm phần việc còn lại
Hà Giang mùa hè không dành cho những ai vội vã. Nó cần bạn đi thật chậm, nhìn thật sâu, ngồi thật lâu. Có thể là dưới một tán cây già, nơi có ánh nắng len qua kẽ lá. Có thể là trên một phiến đá ven đèo, nơi chỉ có bạn và gió. Hoặc đơn giản là bên một chén rượu ngô, cạnh bếp lửa, nghe người vùng cao kể chuyện thời trẻ.
Tôi rời Hà Giang khi trời vừa đổ nắng nhẹ. Chiếc balo nhẹ tênh, nhưng lòng thì đầy ắp. Tôi không mang về nhiều ảnh, nhưng mang về cảm xúc. Tôi không ghé hết các điểm check-in, nhưng tôi biết, mình đã chạm vào vẻ đẹp thật sự của vùng đất này, vẻ đẹp không nằm ở khung hình, mà nằm trong sự lặng im đầy sống động.