Chàng trai học nghề vẫn có thu nhập cao ở quê nhờ cơ duyên tự tìm đến, sẽ không làm lớn vì "vài chục triệu là đủ tiêu"
Không học đại học, chàng trai này vẫn tự khởi nghiệp và kiếm hơn 20 triệu đồng mỗi tháng nhờ một cơ duyên bất ngờ từ chiếc máy tưởng bỏ đi.
Không bằng đại học, cũng chẳng muốn rời làng
Nguyễn Văn Hiếu, 30 tuổi, sống ở vùng trung du Hòa Bình, là con út trong một gia đình có bố mẹ làm nông. Khác với anh trai và chị gái đều vào đại học, Hiếu chọn học nghề hàn tiện ở một trường trung cấp gần nhà.

Hiếu chia sẻ, bố mẹ cũng có nói học thế rồi làm gì ra tiền ở quê, nhưng không phải cấm đoán, chỉ là không tin nghề đó sẽ sống được.
Sau khi ra trường, Hiếu đi làm công nhân ở khu công nghiệp Hòa Lạc một thời gian nhưng không chịu được áp lực công việc với cảnh tăng ca liên tục.
Trong một lần về quê nghỉ lễ, ăn cơm cùng bố mẹ, sáng dậy nghe tiếng gà gáy... Hiểu cho biết cảm thấy đáng sống hơn.
Hiếu xin bố mẹ mượn lại căn kho cũ sau nhà, từng dùng để cất lúa, rồi bắt đầu dọn dẹp, lắp giá kệ, dựng lại chiếc máy hàn cũ kỹ mua từ chợ đồ cũ. Lúc ấy, anh chỉ sửa đồ cho hàng xóm: khung xe đạp gãy, nồi nhôm thủng, cánh cửa chuồng gà mục sắt… Mỗi món một hai chục nghìn, nhưng khách lúc nào cũng có.
“Bố không cấm, nhưng hay lắc đầu. Ông bảo làm gì thì làm, đừng quăng sắt vụn ra cả sân. Tôi nghe vậy cũng không nói gì”.
Cơ duyên đến từ một đơn hàng “không giống ai”
Mọi thứ thay đổi vào đầu năm 2020, khi một người khách lạ – ông Tân, chủ một trại nuôi gà ở xã bên đã mang đến một chiếc máy trộn cám cũ bị gãy khung và hỏi: “Sửa được không, hay phải bỏ”?
Hiếu nhận lời. Nhưng khi tháo máy ra, anh nảy ra ý: “Tại sao không làm cái mới, vừa nhẹ hơn, vừa dễ rửa, lại đỡ tốn điện”? Anh mất 5 ngày cắt, hàn, thử các kiểu bánh răng tự chế. Khi giao lại, máy chạy êm, đảo cám đều. Ông Tân vui vẻ trả gấp đôi giá sửa ban đầu – và còn đặt thêm 2 cái nữa cho bạn bè.
Đó là lần đầu tiên Hiếu nhận ra mình không chỉ sửa được – mà còn có thể tạo ra thứ hữu ích. Từ đó, anh bắt đầu ghi lại các thiết bị nông dân hay dùng, tìm cách cải tiến đơn giản.
Tận dụng chiếc điện thoại cũ, anh mở một group Zalo, chia sẻ ảnh máy đã làm, các mẫu xe kéo mini, khung sấy chuối, bệ đỡ bình phun… Khách đặt dần nhiều hơn. Có người từ xã cách ba chục cây số tới hỏi: “Tôi nghe cậu làm được cái bệ gắn máy phát điện vào xe cày mini, còn không”?
Từ căn nhà kho chỉ đủ chỗ đứng, Hiếu thuê thêm 60m² đất vườn sau nhà, dựng mái che, mua máy cắt bàn, máy khoan cố định. Đội thợ giờ có 3 người, làm việc theo ca. Xưởng không bảng hiệu, không fanpage, chỉ có tiếng máy hàn sáng đèn mỗi tối.
Làm ra thứ người ta cần, nhưng hiếm ai sản xuất
Hiếu nói: “Tôi không phải kỹ sư. Tôi chỉ làm ra những thứ mà người nông dân cần, nhưng chả ai làm sẵn để bán”. Mỗi tháng, anh nhận 5–7 đơn chế tạo hoặc cải tiến thiết bị, thu nhập gộp cả đội khoảng 50–60 triệu đồng. Sau khi trừ chi phí và trả công cho bạn phụ việc anh thuế, Hiếu giữ lại trung bình khoảng 20 triệu đồng/tháng. "Số tiền không cao so với nhiều người, nhưng là đủ đối với tôi", Hiếu chia sẻ.
Bố mẹ giờ không còn hỏi "bao giờ bỏ nghề nữa?". Họ chỉ bảo: “Có khi cái kho này sau này phải làm nhà luôn, chứ không thì khách vào lại nghĩ là cơ sở nhỏ”.
Hiếu cười, châm chiếc máy hàn chạy lại: “Chắc tôi không làm lớn đâu. Làm vừa đủ để tay không rỉ sét và để khách không phải đi xa”.