Đen đá không đường

Vợ chồng tôi đã cãi nhau vì... giá vàng!

Thu Hà 22/05/2025 16:49

Giá vàng tăng lên 121,3 triệu đồng/lượng khiến vợ chồng tôi tranh luận về việc nên bán hay tiếp tục giữ.

Sáng 22/5, tôi và vợ cãi nhau. Không phải chuyện dạy con, không phải chuyện tiền học phí, cũng không phải chuyện ai rửa bát hôm qua. Mà là… chuyện giá vàng.

“Tới 121,3 triệu rồi đấy. Bán đi, còn chờ gì nữa”? – tôi nói khi nhìn vào bảng giá trên điện thoại, lúc đang uống vội ly cà phê trước giờ đi làm.

“Không bán”. – vợ tôi đáp gọn lỏn.

“Em định ôm đến bao giờ? Nó còn cách đỉnh lịch sử đúng 2,7 triệu thôi, bán bây giờ lời rồi, tội gì chờ”.

“Nhỡ mai nó lên lại 124 triệu như tháng trước thì sao”?

Tôi thở dài...

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Vàng là của cô ấy. Mấy lượng vàng cưới, cộng thêm từng chút một để dành từ lúc sinh con đầu lòng đến giờ. Tất cả được mua rải rác qua nhiều năm, có miếng mua khi 80 triệu, có miếng mua 110 triệu. Nhưng quan trọng hơn, đó là tài sản mà cô ấy tin là “dễ cầm, dễ giữ và giúp yên lòng”.

Còn tôi thì khác. Tôi nhìn vàng như một con sóng – và nếu không biết lướt, thì nên nhảy ra bờ. Tôi không tin vào vàng như một “nơi trú ẩn”. Tôi từng thấy nó mất giá cả triệu đồng chỉ sau một cú xoay mình của thị trường thế giới. Tôi từng chứng kiến những người thân giữ vàng cả năm, cuối cùng lãi không đủ mua nổi một đôi dép mới cho con.

Sáng nay, giá bán ra chạm 121,3 triệu. Tôi nghĩ, nếu không phải bây giờ, thì còn lúc nào?

“Em nói thật đi. Vì sao em không muốn bán?” – tôi hỏi, giọng nhỏ hơn khi đứa con gái út đang chơi gần đó.

Vợ tôi ngẩng đầu lên: “Vì em sợ. Lúc em bán xong, nó lại tăng tiếp. Lúc ấy, em sẽ ghét bản thân. Và cũng… hơi ghét anh.”

Tôi im lặng. Không phải vì giận, mà vì hiểu. Cảm giác bán ra rồi nhìn nó tăng tiếp – không ai muốn trải qua. Cảm giác bị “rớt khỏi con tàu” ấy đôi khi còn tệ hơn cả lỗ vốn.

Tôi hiểu. Nhưng tôi cũng nhìn thấy bảng điện tử trên điện thoại đang nhấp nháy: “Đầu giờ chiều: giá bán ra giảm 500.000 đồng/lượng, còn 120,8 triệu. Chiều mua vào: 118,8 triệu”.

Chỉ trong vài tiếng, số tiền có thể cầm trên tay đã hụt đi đáng kể.

Chiều đó, cô ấy nhắn tôi một dòng: “Giá xuống rồi. Anh nói đúng”.

Tôi không thấy vui.

Tôi gọi lại, bảo: “Không ai đoán được thị trường đâu. Anh chỉ nghĩ là, nếu mình đã có lãi – thì phải biết hài lòng”.

“Em không tiếc lắm đâu. Nhưng em thấy mệt. Cứ cầm cái thứ này mà tim lúc nào cũng như chơi tàu lượn”.

Tôi hiểu cảm giác đó. Và lần đầu tiên, tôi nghĩ có lẽ chúng tôi nên bàn lại: không phải chuyện “có nên bán vàng”, mà là có nên tiếp tục coi vàng là chỗ gửi niềm tin không.

Bởi nếu một tài sản khiến người ta giằng co, tranh luận, mất ăn mất ngủ – thì có lẽ đó không còn là nơi để "giữ cho yên" nữa.

Tối đó, khi con ngủ, chúng tôi ngồi lại. Cô ấy mở hộp, lấy ra mấy miếng vàng lấp lánh. Cũng không nhiều – tất cả chưa tới nửa cây. Nhưng tôi biết, mỗi miếng ấy chứa đầy tính toán, lo toan, và cả một niềm tin rất riêng.

“Mai bán nhé”? – cô ấy hỏi.

“Em muốn không”?

“Muốn. Nhưng bán xong, mình gửi tiết kiệm thì cũng chẳng hơn được mấy. Mà đầu tư chỗ khác thì không chắc chắn”.

“Vậy giữ lại nửa, bán nửa nhé”? – tôi đề nghị.

Cô ấy gật đầu. Tôi thấy đó là cái gật đầu nhẹ nhất từ đầu ngày – không phải gật vì nghe lời, mà là vì đã thấy nhẹ lòng. Tôi không biết ngày mai giá vàng sẽ thế nào. Có thể lại lên. Có thể giảm tiếp. Nhưng tôi biết, thứ chúng tôi vừa giữ lại được không phải là mấy chỉ vàng – mà là một cách nhìn tỉnh táo hơn về tiền, về lòng tham, và về những thứ tưởng chừng “an toàn tuyệt đối”.

Thu Hà