Tôi từng nghĩ lương cao là đủ, cho đến khi…
Tôi từng tin rằng chỉ cần lương cao là đủ để sống thoải mái, cho đến khi nhận ra tiền vào nhiều mà vẫn chẳng giữ lại được gì.
Nhiều người chạy theo giấc mơ lương cao với một con số nhất định như 20 hay 25 triệu đồng mỗi tháng, tuy nhiên khi đạt được rồi lại nhận ra tiền vẫn không dư. Vấn đề không nằm ở con số, mà ở cách họ đối xử với tiền.

Tôi từng nghĩ chỉ cần làm chăm, leo lên một mức lương tốt, thì mọi nỗi lo sẽ chấm dứt. Tiền sẽ dư, cuộc sống sẽ thoải mái, tương lai sẽ an toàn. Nhưng rồi, có một điều xảy ra với tôi – cũng giống như rất nhiều người: lương tăng, chi tiêu tăng theo, và sự bất an vẫn còn nguyên.
Mỗi tháng tôi kiếm được nhiều hơn, nhưng cũng tiêu nhiều hơn. Thứ từng là phần thưởng trở thành nhu cầu, và cái gọi là “mức sống xứng đáng với bản thân” dần đẩy tôi ra xa khỏi bất kỳ khoản tiết kiệm nào. Không phải tôi nghèo – tôi chỉ không giữ lại được gì.
Robert Kiyosaki đã nói một câu trong Cha giàu cha nghèo mà đến bây giờ tôi mới thực sự thấm: "Vấn đề không phải là bạn kiếm được bao nhiêu, mà là bạn giữ lại được bao nhiêu – và bạn làm gì với số tiền đó".
Tôi bắt đầu nhìn lại cách mình sống. Những chiếc áo sơ mi gần triệu đồng, bữa tối vài trăm ngàn “cho đỡ cực”, kỳ nghỉ phải đúng “chất người đi làm có tiền”... Tất cả là phần thưởng cho sự mệt mỏi mà công việc mang lại. Nhưng nghịch lý là: tôi càng làm nhiều, càng tiêu nhiều, và càng mệt – vì chưa bao giờ cảm thấy mình đủ.
Lúc đó tôi chưa đầu tư gì. Không tiết kiệm đúng nghĩa. Tất cả chỉ xoay quanh: tiêu cho bản thân, tiêu để bù lại cảm giác kiệt sức vì làm việc. Tôi không xây dựng tài sản – chỉ duy trì một vòng quay tiêu sản có gắn mác “tận hưởng cuộc sống”.
Và rồi khi có một biến cố nhỏ – công ty cắt lương, khách hàng rút hợp đồng – tôi thấy mình loay hoay. Không phải vì đói ăn. Mà vì nhận ra: mình sống dựa hoàn toàn vào một dòng tiền duy nhất – và nó vừa bị bóp lại.
Kiyosaki nói: người giàu không làm việc vì tiền, họ để tiền làm việc cho mình. Nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng thực ra rất đơn giản: họ không chỉ sống bằng lương. Họ để một phần tiền đi đẻ tiền – thông qua đầu tư, tài sản sinh lời, dòng tiền thụ động.
Tôi thì không. Tôi chỉ biết kiếm và tiêu. Và hóa ra, đó là lý do mà dù lương cao, tôi vẫn nghèo.
Từ khi nhận ra điều đó, tôi bắt đầu thay đổi từng chút một. Không phải cắt giảm sống – mà là chọn cách dùng tiền khác đi. Dành 10% đầu tư vào quỹ. Gửi tiết kiệm tách biệt, không đụng đến. Tìm hiểu thêm về các hình thức thu nhập phụ, dù nhỏ. Quan trọng nhất, tôi ngừng xem việc lương cao là giải pháp duy nhất.
Không ai cấm bạn mơ lương cao – và bạn xứng đáng với điều đó. Nhưng nếu bạn nghĩ chỉ cần lương cao là sẽ giàu, thì đó là một cú ngã bạn sẽ sớm gặp.
Cú ngã không nằm ở tài khoản hết tiền. Mà nằm ở cảm giác bạn đã rất cố gắng, nhưng vẫn không có gì trong tay. Bạn sẽ tự hỏi: “Mình đã làm gì sai”?
Câu trả lời có thể nằm ở chỗ bạn đã không làm gì khác ngoài đi làm.