90 ngày giảm thuế: Cốc cà phê đã bớt đắng nhưng liệu đã ngọt?
Giữa những cuộc cạnh tranh khốc liệt, điều quan trọng nhất không phải là giành phần thắng tuyệt đối, mà là giữ được thế cân bằng để cùng tồn tại.
Chiều muộn, quán cà phê ven hồ như sáng bừng lên bởi ánh nắng cuối ngày. Dũng – một chuyên gia tài chính, ngồi xoay xoay chiếc muỗng trong ly latte, ánh mắt không rời khỏi màn hình điện thoại. Phía đối diện, Nam – cậu bạn thân làm trong ngành xuất nhập khẩu, vừa thở dài vừa lướt bảng giá cổ phiếu trên ứng dụng.

Dũng cười khẽ:
– "Sao rồi, lại lo chuyện giá cổ phiếu à"?
Nam buông điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế:
– "Ông có biết hôm nay bao nhiêu người trong công ty tôi thở phào không? Tin Mỹ - Trung giảm thuế như cơn mưa rào giữa sa mạc đấy. Chỉ số Hang Seng tăng vọt, cổ phiếu mấy ông lớn như Alibaba, Tencent kéo cả thị trường đi lên. Mà tôi lo… liệu 90 ngày có đủ để làm được gì không"?
Dũng chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt xa xăm:
– "Cậu nhớ trò chơi kéo co hồi nhỏ không? Lúc nào hai bên cũng nghĩ chỉ cần kéo mạnh là thắng. Nhưng đâu ai nghĩ sợi dây có thể đứt. Thế giới bây giờ cũng vậy. Đẩy căng mãi rồi cũng phải lùi một bước để không kéo đứt cả chuỗi cung ứng, đứt luôn cả tăng trưởng".
Nam cười gượng:
– "Nói nghe thâm thúy ghê! Nhưng lùi rồi có tiến không, hay chỉ là tạm thời"?
Dũng mỉm cười, ánh mắt như hiểu rõ hơn điều bạn mình chưa kịp nhận ra:
– "Chuyện này giống như uống cà phê ấy, Nam à. Cậu có thấy không? Ly cà phê đắng thì phải thêm chút đường, mà ngọt quá thì lại dở. Giảm thuế lần này chẳng phải kết thúc, chỉ là chút 'đường' cho ly cà phê thương mại bớt đắng. Còn muốn ngon thực sự, thì phải tìm được công thức cân bằng lâu dài".
Nam bật cười, gật gù:
– "Thế hóa ra, mình lo xa quá rồi. Mà này, nghe bảo Mỹ sẽ dần giảm phụ thuộc vào Trung Quốc trong mấy ngành như dược phẩm, thép. Vậy thì chẳng phải Trung Quốc mới là người phải lo lắng hơn à"?
Dũng chống tay lên cằm:
– "Ai cũng phải lo cả thôi. Trung Quốc lo mất thị trường, Mỹ lo tìm được nguồn thay thế đủ ổn. Nhưng cuối cùng, bài học nằm ở chỗ: trong kinh doanh hay chính trị, người thắng không phải kẻ kéo mạnh nhất, mà là người biết buông đúng lúc để giữ được sợi dây. Thế giới này, Nam à, không cần thêm những sợi dây đứt".
Gió lồng lộng thổi qua mặt hồ, tiếng chuông gió leng keng nơi góc quán. Hai người bạn im lặng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, như thể mỗi người đều đang tự nhắc mình về những điều vượt xa con số trên bảng điện tử.