Việt Nam ẩn giấu 2 con đường đi bộ giữa đại dương: Nước chạm mắt cá, cá bơi dưới chân, đẹp như phép màu
Có nơi nào bạn đi bộ giữa đại dương, nước trong veo hai bên và cá bơi dưới chân? Tôi đã trải qua “con đường xuyên biển” đó thật tuyệt vời.
Tôi chạm tay vào điều kỳ diệu: Con đường ẩn hiện ở Hòn Khô, Quy Nhơn
Khi người bạn gửi cho tôi một bức ảnh “đi bộ giữa biển”, tôi tưởng đó là sản phẩm của photoshop. Nhưng không, Hòn Khô ở Bình Định thật sự có một “con đường xuyên biển” – dài khoảng 500m, xuất hiện mỗi khi thủy triều rút, như thể đại dương bất ngờ nhường lối cho người qua.

Tôi đến đây vào tháng 6 – đúng mùa biển êm, nắng đẹp. Sáng sớm, khi mặt trời vừa lên, tôi cùng nhóm bạn nắm tay nhau đi giữa biển. Hai bên sóng nhẹ vỗ, dưới chân là lớp cát – đá hiện ra dần dần, khô ráo như một lối mòn dẫn vào cõi mộng.
Con đường không cố định. Nó như trò chơi trốn tìm với du khách – chỉ lộ diện vào những giờ bí mật mà chỉ dân địa phương biết rõ. Chúng tôi phải hỏi ngư dân kỹ lưỡng, canh đúng giờ mới "bắt gặp" được. Cảm giác đi giữa đại dương, như Moses rẽ nước, là một trải nghiệm khó quên.
Tôi lạc bước vào cổ tích: Điệp Sơn – dải ngân hà giữa biển xanh Khánh Hòa
Tôi cứ nghĩ Hòn Khô là độc nhất cho đến khi đặt chân đến Điệp Sơn (Vạn Ninh, Khánh Hòa) – nơi có con đường cát trắng dài hơn 1km nối ba hòn đảo nhỏ. Từ trên cao, cụm đảo như hình ông Phật nằm giữa đại dương – dân gọi đây là “đảo Phật Nằm”.

Kỳ lạ là đường cát giữa biển ở đây cũng thoắt ẩn thoắt hiện theo thủy triều, chỉ rộng khoảng 1m, đủ để người đi một hàng, đầy cảm giác hồi hộp. Khi nước rút, tôi đi bộ giữa biển trong suốt, dưới chân là san hô, cá bơi lượn. Cảnh tượng đẹp như giấc mơ.
Tôi đi đúng mùa đẹp nhất (tháng 6–9), nước lặng, trời trong. Dân địa phương dặn kỹ: từ mùng 1–15 âm lịch thì khoảng 12h30 con đường mới lộ, còn từ mùng 16 trở đi phải chờ đến 16h30. Quả là “cảnh đẹp có hạn sử dụng”, nên ai định đi cũng nên hỏi kỹ trước.
Tôi ăn như người bản địa và nhớ mãi hương vị đại dương
Không chỉ đi bộ giữa biển, tôi còn ăn như chưa từng được ăn. Tại Hòn Khô, tôi được chọn hải sản sống trên bè, nhờ chủ chế biến tại chỗ – ghẹ hấp, mực nướng, cháo hàu… tươi rói và ngọt tự nhiên. Cảm giác ngồi ăn bên biển, gió thổi ào ào, thật sự "đã đời".
Sáng sớm ở Quy Nhơn, tôi ăn bún chả cá với nước dùng ninh xương cá, chả dai và ngọt thơm mùi biển. Đến Điệp Sơn, tôi thử bánh căn nhân hải sản, rồi bánh canh chả cá và đặc biệt là gỏi cá mai – chua chua, ngọt dịu, mát lạnh giữa trưa nắng.

Ẩm thực biển cả ở cả hai nơi đều dân dã, đậm vị, không quá cầu kỳ mà lại khiến tôi nhớ mãi. Những món ăn này, cộng với khung cảnh lãng mạn, khiến hành trình xuyên biển của tôi không chỉ là một chuyến đi, mà là một cuộc sống khác – nhẹ tênh, chân thật.
Tôi đến Hòn Khô và Điệp Sơn chỉ vì tò mò “đi bộ giữa biển có thật không?”. Nhưng khi rời đi, tôi mang theo nhiều hơn một bức ảnh đẹp. Đó là cảm giác rẽ nước mà đi, là vị cá biển vừa bơi lên bàn, là gió rít bên tai khi đứng giữa hai dòng thủy triều…
Nếu bạn muốn một hành trình khác biệt, không giống bất kỳ bãi biển nào trước đó – hãy thử một lần xuyên biển. Hãy để biển cả mở lối cho bạn bước đi – không theo dấu chân ai, mà theo chính những gì bạn khao khát được cảm nhận.