Đất & Người

Giữa Đà Nẵng sôi động, có một bờ biển thì thầm bằng rêu xanh và sóng nhỏ

Kim Dung 07/05/2025 5:53

Tôi rời phố thị ồn ào để tìm về Nam Ô – nơi biển chưa kịp ồn ào và đá rêu vẫn còn xanh mướt. Một hành trình lắng đọng trong từng bước chân trên cát.

Nam Ô – bãi biển không giống bất kỳ nơi nào ở Đà Nẵng

Tôi đến Nam Ô vào một sáng hè trong trẻo, khi thành phố Đà Nẵng đang bắt đầu nóng lên. Từ trung tâm thành phố, tôi chỉ mất khoảng 25 phút để chạm mặt biển. Nhưng kỳ lạ thay, Nam Ô chẳng giống những bãi biển tôi từng biết ở Đà Nẵng như Mỹ Khê hay Non Nước – nó mộc mạc, trầm lắng và dường như đang thì thầm những câu chuyện xưa cũ.

nam o
Tên gọi của Rạn Nam Ô được hiểu là bãi tắm nằm ở phía nam của châu Ô ngày xưa

Cái tên "Nam Ô" nghe vừa quen vừa lạ. Người dân kể rằng, “Nam Ô” có nghĩa là vùng đất nằm ở phía Nam châu Ô thời xưa. Vậy mà bãi biển này, suốt từ những năm 60 của thế kỷ trước, vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình yên, từng bước đi qua bao thăng trầm cùng làng mắm truyền thống lân cận.

Tôi ngồi trên một tảng đá phủ đầy rêu xanh, để mặc gió biển hong khô tóc và sóng mát tràn qua chân. Trước mặt là rạn đá được người dân gọi là Rạn Cả và Rạn Con – trải dài 300m, tạo thành những lạch nước nhỏ như những dòng ký ức không bao giờ cạn.

Tôi sống chậm lại bên rêu xanh và sóng vỗ

Không có nhà hàng lớn, không ghế lười hay nhạc DJ, Nam Ô giữ tôi lại bằng vẻ đẹp nguyên sơ: nước biển trong veo, bãi cát mịn màng, và những phiến đá xếp chồng lên nhau như một kỳ công điêu khắc của tự nhiên.

Tôi thức dậy thật sớm để ngắm bình minh. Khi mặt trời vừa nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng vàng cam rọi xuống mặt nước, soi qua lớp rêu xanh khiến khung cảnh như tranh thủy mặc sống động. Lúc ấy, biển không còn là nơi để du lịch, mà là một không gian để tôi lắng nghe chính mình.

Tôi thử câu cá ven bờ, học cách kiên nhẫn như những ngư dân nơi đây. Ngồi trên phiến đá, giữa tiếng gió và tiếng sóng, tôi không màng đến thời gian, chỉ lặng lẽ chờ đợi cảm giác dây cần khẽ rung lên – một khoảnh khắc nhỏ bé nhưng khiến tôi nhớ mãi.

Ẩm thực, làng mắm và một chút vị mặn mang về từ biển

Kết thúc buổi sáng, tôi ghé vào làng nghề nước mắm Nam Ô nằm ngay gần bãi biển. Ở đó, tôi được nghe những người thợ già kể chuyện làm mắm từ hơn 400 năm trước. Từng chum mắm được ủ theo cách truyền thống, từng giọt nước mắm chưng cất kỹ lưỡng, trong veo như màu nắng đầu hạ, sánh và đậm đà đến lạ kỳ.

goi ca
Món gỏi cá Nam Ô là một đại diện tiêu biểu, mang hương vị của biển cả và sự chân phương, khéo léo của người dân nơi đây

Bữa trưa của tôi là món gỏi cá Nam Ô trứ danh – được làm từ cá trích tươi rói, trộn thính, rau thơm, cuốn bánh tráng chấm nước sốt đặc chế. Vị ngọt của cá hòa quyện với chua nhẹ, cay nồng, khiến vị giác tôi bừng tỉnh sau những phút lặng lẽ ngắm sóng.

Tôi cũng mua vài chai nước mắm Nam Ô mang về – không chỉ là một món quà, mà còn là một phần của biển, của người, của ký ức mà tôi vừa mới đi qua.

Nam Ô – nơi tôi tìm thấy khoảng lặng đáng giá giữa lòng phố biển

Nam Ô không sôi động như những bãi biển tôi từng ghé, không có chuỗi nhà hàng hay dịch vụ giải trí ồn ã. Nhưng chính điều đó lại khiến tôi thấy mình gần gũi hơn với biển, với đá, với rêu, và với chính mình.

Có những nơi đi một lần rồi thôi. Nhưng Nam Ô thì khác – tôi sẽ trở lại, để một lần nữa ngồi trên rạn đá xanh rêu, nghe biển kể chuyện, và để lòng mình dịu lại.

Kim Dung